'Bây giờ cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem đang ở đâu!' Lãnh Nghị chau mày, nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, lạnh lùng ra lệnh.
'Ồ!' Tiểu Mạn vội vàng cầm điện thoại lên ấn phím, theo tính tình của Lâm Y, chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật đó cùng những lời đồn thổi ác ýtrên báo, chắc chắn là bạn ấy chịu không nổi, nhưng Lâm Y không phải vẫn luôn cho rằng không thể tin những gì báo chí viết sao? Vậy lần này vìsao bạn ấy phải rời đi chứ? Chẳng lẽ những gì trên báo viết là thật sao?
'Lâm Y ...' Điện thoại rất nhanh đã có người đón, ánh mắt sắc bén của LãnhNghị đang nhìn vô định ngoài cửa sổ chợt thu lại, nhìn chằm chằm vàochiếc điện thoại trên tay Trương Tiểu Mạn, đầu bên kia tiếng ồn àotruyền đến rất rõ ràng; Tiểu Mạn không tự chủ được liếc về phía ngườiđàn ông cao lớn bên cạnh một cái, nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi:'Bạn đang ở đâu?'
'Mình đang ở ngoài ăn cơm!' Trong một gianphòng bao sang trọng của một nhà hàng lớn, một đám người đang hào hứngso tài uống rượu, để nghe được điện thoại rõ hơn, Lâm Y đứng dậy đi rangoài cửa, 'Tiểu Mạn, có chuyện gì sao?'
'Lâm Y ... bạn với Lãnhtổng rốt cuộc là thế nào?' Tiểu Mạn nhìn Lãnh Nghị đang đứng ở bên cạnh, giọng đè xuống đến mức thấp nhất.
Bước chân Lâm Y chợt khựng lại, thoáng dừng một giây rồi chậm rãi kéo tay nắm cửa, nhàn nhạt hỏi: 'Bạn lại nghe được gì sao?'
'Nhanh nói mình biết đi, rốt cuộc là chuyện gì?' Trương Tiểu Mạn sốt ruột hỏi.
'Kết thúc rồi ...' Giọng Lâm Y nghe ra rất bình tĩnh, nhiều ngày như vậy rồi, cô đã học được cách bình thản đối mặt.
'Kết thúc?!' Tiểu Mạn kinh ngạc kêu lên, Lãnh Nghị đứng bên cạnh mím chặtmôi, hắn có thể đoán được Lâm Y nói những gì với Tiểu Mạn! Trái timtrong chớp mắt đau đớn như bị ai xé rách, bên tai vẫn vọng đến tiếngTrương Tiểu Mạn: 'Vậy hiện giờ bạn đang ở đâu?'
'Mình thuê mộtcăn hộ ở ngoài, Tiểu Mạn, bạn yên tâm, mình đã tìm được vl, hôm nay bắtđầu chính thức nhận việc!' Lâm Y đạm mạc cười, 'Làm thiết kế quảng cáo...'
'Bạn ra ngoài thuê phòng cũng không nói mình biết?' GiọngTiểu Mạn cao thêm mấy phần, quên mất Lãnh Nghị đang đứng bên cạnh, saukhi lớn tiếng rống giận mới chợt nhớ ra có người khác đang đứng bêncạnh, cô bất an liếc hắn một cái, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của hắnđang nhìn mình, cô không tự chủ được lại nhỏ giọng xuống: 'Vậy bạn chomình biết địa chỉ cụ thể của bạn, mình có rảnh sẽ đến chơi với bạn!'
Tiểu Mạn vừa buông điện thoại xuống đã nghe giọng Lãnh Nghị vang lên: 'Cô ấy đang ở đâu?'
Trương Tiểu Mạn đọc địa chỉ cho hắn, vừa dứt lời thì đã thấy Lãnh Nghị bướcthẳng ra ngoài cửa, Tiểu Mạn lấy hết dũng khí gọi với theo: 'Lãnh tổng,những gì trên báo viết đều là thật sao?'
Thân hình Lãnh Nghị hơikhựng lại rồi lạnh lùng đáp: 'Tôi không có xem báo!' Nói vừa dứt lời thì chân cũng đã bước ra khỏi cửa rồi cửa đóng sầm lại sau lưng hắn.
Khoảng mười giờ, trước cổng một tiểu khu nhỏ bình dân, một chiếc xe màu xám bạc phóng thẳng đến.
'Ngừng ở đây được rồi!' Trong xe truyền ra một giọng nữ, sau đó chiếc xe quảnhiên dừng lại ở cổng lớn của tiểu khu, cửa xe mở ra, Lâm Y bước xuống,'Tạm biệt!', cô xoay người nói với người trong xe sau đó cất bước đi vào cổng.
Cánh cửa xe phía bên kia cũng mở ra, Tương Huy vội nhảyxuống, hắn ngẩng đầu nhìn khu nhà trọ cũ kỹ bình dân trước mặt, mày chau lại sau đó thốt lên: 'Thiên sứ, cô ở chỗ này sao?'
'Phải đó!'Lâm Y dừng bước, xoay lại nhìn hắn cười thản nhiên, 'Chỗ này rất tốt,làm gì cũng tiện ... Tương thiếu, tạm biệt!' Cô nói rồi liền tiếp tụcbước đi.
'Này đợi đã ... đợi đã ...' Tương Huy chạy đuổi theo Lâm Y, cùng cô sánh vai đi, cười híp mắt lại nhìn cô, 'Thiên sứ, có thể mời tôi lên phòng cô ngồi không?'
Lâm Y lần nữa ngừng bước, nhìnTương Huy nghiêm mặt: 'Không được, hôm nay muộn lắm rồi ... Tương thiếu, anh hôm nay đã hứa trước mặt mọi người, chỉ xem tôi là bạn bình thường, không được nuốt lời!'
'Hừm, tôi chỉ lên ngồi thôi, chẳng lẽ nhưvậy thì không phải bạn bình thường sao? Thiên sứ, cô đừng nhỏ mọn nhưvậy chứ!' Tương Huy vẫn không buông tha.
'Không được, không có thương lượng!' Lâm Y chau mày, giọng thật kiên quyết, 'Anh đi trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi!'
'Chậc chậc, mặt ủ mày chau như thế làm gì ... tôi đi là được chứ gì?' TươngHuy bấc đắc dĩ, chỉ đành dừng bước, 'Thiên sứ, vậy chúc ngủ ngon, ngàymai gặp!'
'Ngủ ngon, mai gặp!' Lúc này mày Lâm Y mới dãn ra đôichút, cô vẫy tay với Tương Huy rồi xoay người bước vào khu nhà trọ củamình. Tương Huy đứng nhìn theo mãi đến khi bóng cô khuất nơi một ngã rẽmới ngồi vào xe phóng đi.
Lúc này đứng trước cửa căn nhà trọ nhỏcủa Lâm Y là một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn mỹ ẩndưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn nhỏ của tiểu khu nhưng vẫn không dấuđược ngạo khí bất phàm cùng khí chất quý tộc tự nhiên phát ra từ ngườihắn.
Lâm Y chợt dừng bước chân, đôi mắt đen láy nhìn bóng ngườiđang đứng trước cửa phòng mình kia, sắc mặt chớp mắt tái đi, cô mím chặt môi, cố gắng khống chế tâm tình của chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh,đã qua cả rồi ...
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn xoáy vào cô gái đang bước đến trước mặt mình sau đó đột nhiên ngừng lại kia, cô vẫn ăn mặc rất đơn giản, quần bò, áo sơ mi vải bố đơn giản, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, trong bóng đêm, giữa khu nhà trọ cũ kỹ vẫn không làm giảm đi nét thanh thuần tươi mát, khí chất thoát tục của cô.
Lâm Y thu hồi tầm mắt, rốt cuộc trấn định được trái tim đang đập thìnhthịch trong ngực, cô hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu bước về phía cửa, đi ngang qua người đàn ông giống như đi ngang một người qua đường xa lạ.
Lãnh Nghị nhìn cô gái bình thản đi ngang qua người hắn, đáy mắt phút chốcdâng lên một nỗi ưu thương, hắn mím môi, đưa tay kéo cánh tay cô, hunghăng giữ chặt cô trong lòng, sự ấm áp quen thuộc kia phút chốc truyền từ lồng ngực hắn đến khắp toàn thân, người đàn ông không kìm lòng được ápmặt lên mái tóc dài thơm ngát của cô gái, mùi hương đó, quen thuộc làthế, vẫn len lỏi trong những giấc ngủ chập chờn của hắn suốt một tuầnqua, hắn hít sâu một hơi, để mùi hương quen thuộc tràn vào trong từnghơi thở của mình.
Nhưng rất nhanh hắn cảm nhận được thân thể côgái cứng đờ, 'Y Y ...', người đàn ông dịu dàng gọi, hắn muốn nói hắn yêu cô, hắn muốn ở bên cô, hắn muốn nói cô nghe nguyên nhân vì sao rời đinhưng tất cả tất cả nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
'Hạtiểu thư có khỏe không?' Thân thể cứng đờ trong lòng nhàn nhạt thốt mộtcâu, giọng rất nhẹ, rất nhạt nhưng mang theo một sự lạnh lùng đủ để hủydiệt hết ý chí của người đàn ông.
Thân thể người đàn ông cũngcứng đờ, bốn bên một mảnh yên tĩnh chỉ ngẫu nhiên truyền đến một haitiếng bước chân đi ngang qua hai người, tò mò nhìn một đôi đang ôm nhaunhưng trên mặt rõ ràng hết sức khác thường kia ...
Thật lâu người đàn ông mới chậm rãi buông cô gái ra, nhưng tay lại giữ chặt sau gáy cô gái ép cô nhìn thẳng vào mắt nhìn, hắn thấy trong một cô gái là sự thản nhiên, đôi mắt đó, thản nhiên nhìn hắn, không hề có một chút gợn sóng,thản nhiên đến khiến tim hắn đau nhói, cô nhìn hắn, như nhìn người xalạ!
'Y Y ...' Người đàn ông ấm ách nói, 'Em nghe ai nói ...'
Cô gái không lên tiếng, người đàn ông này vẫn luôn nói với cô Hạ Tịch Họakhông còn sống trên đời nhưng thì ra lại là một lời nói dối, lúc Hạ Tịch Họa còn chưa tỉnh lại hắn đem cô trở thành thế thân của cô ta, Hạ TịchHọa tỉnh lại rồi, hắn liền không đợi kịp ném cô lại đi tìm cô ta ...Trái tim cô gái lại bắt đầu đau đớn, cô mím môi, dùng giọng bình thảnnhất nói: 'Lãnh Nghị, chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúngta đã kết thúc rồi, đừng dây dưa mãi nữa!'
Bàn tay đang đặt saulưng và sau gáy của cô gái chợt siết lại, cô gái hơi đau, hô hấp trongphút chốc có chút gian nan, cô hơi nhíu mày, cố gắng dời mặt đi, ánh mắt lướt qua gương mặt anh tuấn của người đàn ông, nhìn vô định về phíatrước.
'Kết thúc?' Đáy mắt người đàn ông chỉ còn lại u ám, hắnnhìn cô gái quật cường lạnh nhạt trước mặt, 'Y Y, anh có nói giữa anh và em kết thúc sao?'
Ánh mắt cô gái quay trở lại trên gương mặtngười đàn ông, khóe môi câu lên một nụ cười tự trào: 'Vậy anh muốn emthế nào? Vĩnh viễn làm tình phụ của anh? Hay là anh với Hạ tiểu thư kếthôn rồi, em làm người thứ ba?'
'Em đã nói em có thể không cầndanh phận, cái em cần là tình yêu!' Ánh mắt người đàn ông vẫn không rờikhỏi cô gái, gằn giọng nói.
Ánh mắt cô gái chợt lạnh, giọng nói cũng lạnh: 'Cái em cần là tình yêu, nhưng anh không cho em được!'
'Anh có thể cho em!' Người đàn ông nghiến răng.
'Anh không cho được! Khi anh bỏ lại em một mình trong bữa tiệc sinh nhật đó, em đã biết anh không cho em được!' Giọng cô gái vẫn bình thản không cóchút gợn sóng, vọng giữa trời đêm.
Đáy mắt người đàn ông nỗi u ám và ưu thương cuồn cuộn như sóng trào, hắn nhíu chặt đôi mày, căn răngbuông cô gái ra, cô gái nặng nề rũ tay người đàn ông ra, không nhìn hắnthêm một lần, xoay người bước vào căn nhà trọ nhỏ của mình, "phanh" mộttiếng, cửa sập mạnh sau lưng cô.
Lưu lại người đàn ông cô độc đứng giữa trời đêm ...
Vẻ mặt người đàn ông u ám nhìn theo bóng cô gái khuất sau cánh cửa, mộtmình đứng giữa trời đêm thật lâu thật lâu mới xoay người rời khỏi khunhà trọ nhỏ đó ... Từ khung cửa sổ nhìn ra cầu thang, Lâm Y thẫn thờnhìn theo bóng lưng cao lớn mà cô độc kia dần rời đi xa, sắc mặt cànglúc càng tái nhợt, cô mím chặt môi, cố nén không để nước mắt trào ra ...
Lâm Y mở đèn, cố gắng điều tiết tâm tình rồi bắt đầu công việc, cô cần dùng sự bận rộn để quên đi những đau thương trong lòng ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]