Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Lâm Y cũng không kiên trì được, dùng giọng lạnhnhạt nhất có thể, cô hờ hững hỏi: 'Cô còn muốn nói tôi nghe bí mật gì?'
'Mười giờ, gặp tôi ở quán cà phê XX trên đường XXX!' Từ Giai tạm dừng mộtchút lại nhấn mạnh, 'Bí mật này là chuyện tuyệt đối cô muốn biết, nếunhư cô không đến, nhất định sẽ hối hận!' Nói rồi đột ngột ngắt dt.
Lâm Y thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút kia, một lúc lâu mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đặt nó xuống ...
Mười giờ, Lâm Y đúng giờ xuất hiện ở quán cà phê XX ...
Lâm Y không biết mình rời khỏi quán cà phê đó như thế nào, cô chỉ nhớ cuốicùng khi cô đứng dậy nhìn gương mặt hớn hở tươi cười khi thấy người khác gặp họa kia lớn tiếng rống lên: 'Không có khả năng!', đã dẫn đến ánhmắt tò mò của rất nhiều người trong quán.
Trên gương mặt hớn hở kia đầy vẻ xem thường, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Y: 'Không tin thì cô chờ xem, rồi sẽ có ngày đó thôi ...'
Lâm Y mất thật lớn sức lực mới tìm được chìa khóa, mở cửa xe, tay vẫn cònrun run không ngừng, cô không cách nào lái xe được, chỉ ngồi ngây ngườitrong xe --- Cô ngồi ở trong xe suốt cả một ngày, cơm trưa cũng khôngăn, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại reo lên mới bừngtỉnh lại. Lục tìm điện thoại, nhìn thấy cái tên quen thuộc nhấp nháytrên màn hình, thật lâu Lâm Y mới ấn phím đón nghe.
'Y Y, em đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185415/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.