Đêm lạnh như nước, trong phòng ngủ thật yên tĩnh, Lâm Y lặng lẽ gối đầu lên khuỷu tay Lãnh Nghị để sự ấm áp từ hắn vây phủ lấy cô, mắt cô nhìn vềphía chiếc tủ pha lê, ở nơi bắt mắt nhất trong tủ, mô hình cô bé nhảymúa vẫn còn đó, ánh mắt cô gái tối lại.
Bàn tay người đàn ônglướt nhẹ trên người cô gái, 'Y Y ...' hắn thì thầm gọi tên cô bằng giọng trầm ấm mê người của mình, từ mắt cô cánh môi lướt dần xuống, ngấunghiến môi cô ... thân thể người đàn ông cũng xoay lại áp cô gái dướithân, mấy ngày chiến tranh lạnh, hắn đã sớm không chờ được thưởng thứclại hương vị của cô ...
Ánh mắt cô gái lại không khống chế đượcnhìn về phía chiếc bóng trắng của cô gái nhỏ trong chiếc tủ pha lê kia,người đàn ông tiến vào, có chút đau khiến cô hơi nhíu mày nhưng vẫnkhông lên tiếng, lần đầu tiên không ôm lấy người đàn ông mà chỉ bấu nhẹvào tấm ga giường, lặng lẽ nhắm mắt lại ...
Người đàn ông cũngnhận ra phản ứng khác thường của cô gái, hắn cúi xuống, thấy cô nhắmchặt đôi mắt liền âu yếm hôn xuống: 'Y Y, anh yêu em!'. Cô gái chỉ nhànnhạt "ân" một tiếng. Thực ra cô cũng cảm thấy Lãnh Nghị yêu mình, côbiết hắn bất chấp nguy hiểm muốn cùng Tương Huy so tài, không phải làmuốn cô biết đua xe nguy hiểm đến mức nào để sau này cô không lại đi đua xe nữa hay sao ... Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện trong lòng Lãnh Nghị vẫncòn hình bóng của một người con gái khác thì cô liền cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185413/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.