Buổi chiều, trong phòng khách Lâm Dung và Lâm Y đang ngồi xem tivi, chuôngđiện thoại của Lãnh Nghị thì không ngừng reo lên, hắn lẳng lặng đi đếnphòng sách trả lời điện thoại, Lâm Dung nhịn không được nhìn theo bónglưng của Lãnh Nghị, hỏi con gái: 'Lãnh Nghị làm việc gì vậy? Sao lạinhiều người tìm nó đến thế? Từ hôm qua đến giờ mẹ thấy điện thoại của nó cứ reo không ngừng ...'
'Ai mà biết ...' Lâm Y rũ mi, hàm hồđáp, sau đó cô che miệng ngáp một cái, 'Mẹ, con đi ngủ một lát ...' Nóirồi đi thẳng về phía phòng mình.
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng nghe xong điện thoại trở lại phòng khách, quét mắt nhìn không thấy cô gái kia liền hỏi: 'Dì, Y Y đâu?'
'Nó nói buồn ngủ, muốn đi ngủ một lát ... ừ, Lãnh Nghị, dì đi chợ mua ítthức ăn, con cũng nghỉ ngơi một lát đi!' Lâm Dung vừa nói vừa đứng dậyđi về phòng thay quần áo, rồi cầm lấy túi ra ngoài.
Lãnh Nghịngồi một mình trong phòng khách, hắn trầm tư suy nghĩ gì đó, một lát sau mới đứng dậy, đi đến trước phòng Lâm Y, hơi khựng lại rồi mới nhẹ đẩycửa ra.
Lâm Y đang nằm nghiêng trên giường, trong lòng ôm một chú gấu nhồi bông lớn. Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, đáy mắt tràn đầysủng nịch, hắn bước nhè nhẹ đến gần ...
Cô gái nằm trên giườngđang nhắm mắt, gương mặt trắng nõn, hàng mi dày rợp như hai cánh bướmrập rờn, giờ phút này cô đang thở đều, gương mặt lúc ngủ thật yên ổn.
Lãnh Nghị khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185323/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.