Không có chuyện gì lớn lao sao? Lâm Y không có cách nào giải thích rõ với mẹ, cô chỉ đành mím môi: 'Dù sao thì con cũng không thích anh ta nữa ...'
Lâm Dung nhìn con gái, bình thản nói: 'Nếu như con không còn thích nó nữa,vậy sao còn khóc chứ? Nước mắt của con đã cho thấy trong lòng con vốnkhông bỏ được nó!'
'Không có ...' Lâm Y còn cố mạnh miệng nhưng mắt không tự chủ được trở nên trống rỗng ...
Lâm Dung chỉ cười, không ép cô nữa.
'Lãnh Nghị, qua đây ăn cơm đi!' Tiếng Lâm Dung vọng ra từ bếp khiến Lãnh Nghị đang đứng ngẩn người trước tấm ảnh chụp của Lâm Y bừng tỉnh, mắt hắnchợt lóe lên, vội đáp một tiếng "Dạ" rồi quay người bước về phía phòngăn.
Trên bàn ăn, Lâm Y chỉ cắm cúi ăn cơm, Lâm Dung múc một muỗng thức ăn, Lâm Y vốn tưởng rằng mẹ sẽ múc vào chén cho mình, nào ngờchiếc muỗng lại đổ vào trong chén của Lãnh Nghị rồi giọng nói ôn hòa của Lâm Dung cất lên: 'Lãnh Nghị, ăn nhiều một chút, không biết dì làm thức ăn có hợp khẩu vị của cháu hay không?'
Lâm Y bĩu môi, lầu bầu: 'Mẹ, con mới là con gái của mẹ ...'
Lâm Dung bật cười: 'Y Y, Lãnh Nghị là khách ...'
Lãnh Nghị cũng cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch, hắn cầm lấy muỗng xúc một muỗng đầy thức ăn đổ vào chén của Lâm Y; Lâm Y trừng mắt nhìn hắn vừalúc bắt gặp mắt hắn đang nhìn mình, cô áo não rũ mi, lấy muỗng xúc hếtthức ăn đổ trở lại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185320/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.