Vì để Lâm Y không cảm thấy cô đơn, liên tiếp mấy ngày Lãnh Nghị từ chốihết các cuộc xã giao, mỗi buổi tối đều đến làm bạn với cô, cùng cô điăn, cùng cô đi xem phim, thậm chí cùng cô đi dạo phố mua sắm ... Cô gáinhỏ cứ níu cánh tay của anh, dán sát bên người anh, như một chú chim nhỏ nép vào thân hình cao to của anh, chỉ cần thế thôi trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Nơi hội sở tư nhân cao cấp kia, trong gian phòng dành riêng cho Lãnh Nghị càng là nơi hẹn hò của hai người.
Hôm đó sau bữa cơm tối, Lãnh Nghị dẫn Lâm Y trèo lên đến tầng cao nhất củatòa cao ốc Thế Kỷ, tòa nhà cao nhất thành phố H, Lâm Y chống tay lên lan can, mái tóc dài cùng làn váy bị gió thổi phần phật, tung bay trong gió đêm, cô nhìn cả thành phố dưới chân rạng rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn, rực rỡ muôn màu, ngựa xe như nước, những con đường lớn như một dòng sôngdài lóe sáng trong đêm, chảy đến tận chân trời.
Bàn tay Lãnh Nghị nhẹ nhàng khoác lên eo cô, lồng ngực rộng rãi ấm áp dán sau lưng cô,hơi thở ấm áp của anh nhẹ phất qua mái tóc dài của cô, khóe môi Lâm Ycâu lên một nụ cười rạng rỡ, cô dang rộng đôi tay, học theo động tácdang tay kinh điển của nàng Rose trong Titanic, tiếng cười giòn giã củacô vang lên trong đêm ...
'Y Y, nếu như trong lúc vô tình anh làm tổn thương đến em, liệu em có trách anh không?'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185300/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.