Hai hôm sau, khoảng giữa trưa, Lâm Y đang nghỉ ngơi ở văn phòng thì điệnthoại chợt vang lên, cô vội cầm lên xem, không ngờ lại là Triệu Viêm,sửng sốt một giây, cuối cùng Lâm Y vẫn quyết định nghe.
'Lâm Y, mình muốn gặp bạn nói chuyện!' Nghe tiếng của Triệu Viêm, tâm tình của Lâm Y chợt trầm xuống.
Hàng mi dài khẽ chớp, một thoáng sau Lâm Y mới nhàn nhạt nói: 'Có chuyện gì? Bạn cứ nói!'
Đầu bên kia Triệu Viêm cũng trầm mặc một lúc rồi mới nói nhỏ: 'Lâm Y, Mạcthị và Triệu thì đều đã sắp phá sản ... Bạn tha cho Cao thị đi, Cao Lăng đã đề xuất giải trừ hôn ước với mình rồi ... Những chuyện bạn muốn làmđều đã đạt được ...'
Mấy ngày qua gia tộc của cô đã xảy ra quánhiều chuyện, mà điều làm Triệu Viêm kinh ngạc nhất là người anh họ tính tình vốn phóng đãng bất kham của cô đột nhiên lại như biến thành mộtngười khác ... không biết vì sao Triệu Viêm luôn có cảm giác nhữngchuyện này nhất định có liên quan đến Lâm Y.
'Bạn dựa vào cái gìmà nói những chuyện này có liên quan đến mình?' Lúc Lâm Y nói câu nàygiọng nói rõ ràng có chút yếu ớt, hàng mi dài của cô không ngừng chớpđộng, răng cắn chặt môi, thấy Triệu Viêm mãi không lên tiếng, Lâm Y lạinhẹ giọng: 'Bạn có thể không cần đồng ý giải trừ hôn ước!'
Đầubên kia truyền đến một tiếng thở dài: 'Thực ra mình biết trong lòng CaoLăng vẫn luôn có bạn, anh ta buông tha cảm tình đối với bạn mà đồng ýcùng mình đính hôn, mình biết không chỉ bởi vì bạn thất thân mà còn bởivì sự nghiệp của Cao thị, còn bởi vì ...' Triệu Viêm không nói tiếp được nữa, giọng cô đã có chút nghẹn ngào.
Lâm Y nhắm chặt mắt, giọngyếu đuối vô lực: 'Chuyện của mình với Cao Lăng đã là chuyện quá khứ ...bất kỳ chuyện gì của anh ta cũng đều không liên quan đến mình ...'
Đầu kia lại im lặng thật lâu rồi giọng nói như khẩn cầu của Triệu Viêm lạivang lên: 'Lâm Y, nể tình bạn với Cao Lăng đã từng yêu nhau, tha cho Cao thị một lần đi ...'
Thả điện thoại xuống, Lâm Y nhíu mày trầm tư suy nghĩ, xem tình hình hiện giờ, thực ra cô đã không thể làm gì, nếumuốn ngăn cản chuyện tiếp tục phát triển chỉ có thể đi tìm thiếu gia ...
Do dự một hồi lâu Lâm Y rốt cuộc cũng lấy điện thoại ra, mở màn hình rồichậm rãi dò tìm danh bạ, dò tới "Lý tỷ" hai chữ này, ngón tay thon dàithoáng dừng lại, cô rũ nhẹ hàng mi, chừng như trầm tư suy nghĩ điều gì,sau cùng, Lâm Y mím chặt môi, quả quyết ấn ngón tay, nhấn phím gọi ...
Vào đêm, khi đèn hoa mới bắt đầu sáng, bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm Y đã lặng lẽ xuất hiện trước cửa "Đế Đô", người ra vào nơi đây vẫn như cũ xinhđẹp quyến rũ, xa hoa trụy lạc, điên cuồng hưởng thụ cuộc sống, Lâm Y đixuyên qua nhóm người đang mải mê với rượu ngon gái đẹp kia, đến vănphòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của Đế Đô.
Lý Tân nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt dò xét, một lúc sau mới lộ ra một nụ cười lạnh: 'Cô tìm tôi có việc?'
'Tôi muốn nhờ cô giúp tôi nói lại với thiếu gia, buông tha cho Cao thị ...Tôi không muốn liên can gì đến chuyện của Cao Lăng với Triệu Viêm nữa...' Giọng Lâm Y nhẹ như gió thoảng, thật không dễ dàng gì mới nói hết ý mình, cô chẳng những sai hẹn mà giờ còn muốn thiếu gia giúp mình,chuyện này ngay cả cô cũng thấy khó mà chấp nhận được.
Quả nhiên, Lý Tân sắc bén liếc nhìn Lâm Y, cười lạnh một tiếng: 'Cô đã thất hẹnhai ngày, thiếu gia nhà chúng tôi không gây phiền phức gì cho cô đã làrất tốt rồi, cô còn không biết thẹn dám đến nhờ ngài ấy giúp đỡ cô làmviệc sao?'
Lâm Y nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Tân, trầm mặc một lúc sau cùng mới lên tiếng: 'Tôi muốn gặp thiếu gia ...'
'Thiếu gia không ở đây ...' Lý Tân quả quyết ngắt lời cô.
'Anh ta ... đi đâu vậy?' Sóng mắt Lâm Y có chút xao động.
Giọng Lý Tân vẫn bình thản mà lạnh lùng: 'Ngài ấy có việc phải đi châu Âu,không trở về nhanh như vậy đâu ... Thiếu gia nhà chúng tôi không phải ai muốn gặp cũng gặp được! Ngài ấy không tính toán với cô chuyện cô saihẹn hai ngày nên sau này cô cũng đừng đến tìm ngài ấy nữa!'
TimLâm Y bất chợt thắt lại, một cảm giác hoang mang thỏang thốt tràn ngậptrong lòng, cô lẳng lặng ngồi thật lâu mới chậm rãi đứng dậy nhìn LýTân, giọng nhàn nhạt: 'Nếu đã vậy cô cứ giúp tôi chuyển lời đến thiếugia ... Tạm biệt!' Nói rồi liền xoay người rời đi.
Lý Tân cũng không ngăn cô lại, mắt dõi theo bóng Lâm Y dần khuất sau cửa, khóe môi cô chợt dâng lên một ý cười ...
Đi ra khỏi Đế Đô, ngước mắt nhìn muôn nghìn ngọn đèn rực rỡ trên đầu, trên đường lớn người đến người đi ào ạt như sóng triều khiến Lâm Y nhất thời hoảng hốt, không biết nên đi về hướng nào, chỉ có chiếc bóng cô đơn làm bạn cùng cô ...
Do dự một hồi lâu rốt cuộc Lâm Y cũng cất bước,đi lang thang không mục đích dọc theo đường lớn, gió đêm nhẹ nhàng thổiqua mái tóc dài của cô, một nỗi thương cảm không biết từ đâu tràn ngậpcõi lòng. Thành phố này lớn như vậy, người đông như vậy mà cô thì tìmkhông được một chút tình thân ...
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏtrong rừng, bởi vì muốn giải quyết công việc tồn đọng mấy ngày qua, lạibởi vì có Lãnh Thành nên Lãnh Nghị vẫn luôn ở trong văn phòng xử lý công vụ, căn bản là không có thời gian đi gặp Lâm Y ...
Cái bóng đơnđộc của cô gái bước chậm giữa dòng người xuôi ngược không gây được nhiều sự chú ý, một phút lơ đễnh cô bất chợt cảm nhận khoảng cách giữa mìnhvà Lãnh Nghị càng lúc càng xa, xa đến mức cô chưa từng biết anh đang làm gì, xa đến mức cô không hiểu được anh đang nghĩ gì ...
Chợt bênđường một chiếc mặt nạ được trưng bày nơi tủ kiếng lọt vào tầm mắt LâmY, cô vội ngừng bước chân, mắt nhìn đăm đăm vào tủ kiếng kia ...
Ngay sau lưng Lâm Y, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại rồi thân hình cao lớn đĩnh đạc của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa xe, gương mặt tuấn mỹ đủkhiến cho đêm đen bừng sáng, tản mát một sức quyến rũ khiến người ta dễdàng đắm chìm trong đó, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô gái đang ngẩnngười nhìn chiếc mặt nạ chằm chằm ...
Anh lặng lẽ bước đến đứngbên cạnh cô gái, tủ kiếng phản chiếu bên cạnh cái bóng cô độc của cô gái giờ có thêm một cái bóng cao lớn ...
Đôi mắt đen láy của cô gáitrong chớp mắt ngời sáng, khóe môi câu lên một nụ cười nhìn gương mặtvới ngũ quan điêu khắc của Lãnh Nghị, anh tuấn đến bức người ...
'Lãnh Nghị ...' Mắt Lâm Y như hai vì sao, nơi khóe môi nụ cười càng rạng rỡ, 'Sao anh lại ở đây?'
'Anh đi ngang đây, nhìn thấy em!' Lãnh Nghị cũng câu môi, đáy mắt tỏa ranhững tia nhu hòa như vây phủ lấy cô, anh biết cô vừa nãy đang tìm mộtthân phận khác của mình, Lãnh Nghị nhẹ duỗi tay, những ngón thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh như băng của cô, 'Thế nào lại một mình đứng ở đây ngẩn người?'
'Em ...' Lâm Y nhẹ rũ hàng mi dài, phải rồi,mình sao lại thế này? Sao lại đứng ngẩn người một mình ở đây? Sự xuấthiện của Lãnh Nghị khiến nội tâm đang thất lạc của cô có được chút anủi, cô gượng nở nụ cười: 'Em cũng là tùy tiện đi dạo, đi ngang qua đâythôi!'
Nơi khóe môi Lãnh Nghị nụ cười càng sâu, bàn tay to lặnglẽ duỗi ra nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô gái: 'Vậy anh đi dạo cùng em ...'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]