Vậy còn người đàn ông kia đâu? Người kia chạy đi đâu rồi? Lâm Y từ trêngiường nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía nhưng dưới ánh sáng mờ mờ, côkhông nhìn rõ gì cả. Cắn môi, Lâm Y thoáng suy nghĩ một lát rồi xuốnggiường, bước thẳng vào phòng tắm ...
Lâm Y làm vệ sinh cá nhânsạch sẽ, do dự một lát rồi đẩy cửa phòng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy LýTân đứng đợi ngoài cửa không biết từ lúc nào. Lâm Y nhìn cô ta, khônghiểu sao mặt chợt đỏ bừng nhưng Lý Tân làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói: 'Đi thôi, thiếu gia có lệnh, cô dùng điểm tâm trước sau đó tôi đưa cô về trường!'
'Tôi không ăn sáng ở đây đâu!' Lâm Y rũ mi, vẫn là sớm rời khỏi chỗ này có vẻ tốt hơn!
'Tùy cô thôi ...' Lý Tân không ép cô, 'Vậy cô đi theo tôi!' Lâm Y lặng thinh không một tiếng động đi theo Lý Tân, lần này Lý Tân không bịt mắt côbằng tấm vải đen nữa.
Căn biệt thự này rất lớn, hệt như một tòathành, lại giống như một cung điện, sau khi đi qua một dãy hành langđược trang hoàng lộng lẫy, bước xuống thang lầu, lại đi qua không biếtbao nhiêu cánh cửa nhỏ, mới ra được cổng lớn, nhưng rõ ràng đây cũngkhông phải cổng chính, đó chỉ là một cửa phụ của căn biệt thự.
Bên ngoài là một bãi cỏ rộng mênh mông, đầu bên kia của bãi cỏ là mộtkhoảng rừng nhỏ, xem ra đây là một trang viên. Lâm Y chưa kịp quan sátnhiều thì giọng của Lý Tỷ đã vang lên bên tai: 'Lên xe!'
Không biết từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185239/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.