Lâm Y chuyên tâm theo dõi những tiết mục trên sân khấu, đắm chìm trong kỹthuật nhảy duyên dáng và xảo diệu của những diễn viên. Cô thích vũ đạotừ nhỏ, cũng đã từng học múa, từ nhỏ đã thường xuyên biểu diễn trongtrường thậm chí tham gia hội diễn toàn thành phố ...
Lăng Nhất Phàm thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, thậm chí có lúc đắm đuối nhìn những đường cong hoàn mỹ bên sườn mặt cô ...
Lãnh Nghị thì nhìn chằm chằm hai người ngồi gần đó đến quên cả xem biểu diễn trên sân khấu, đáy mắt càng lúc càng u ám ...
Buổi biểu diễn kết thúc, đèn trong nhà hát cũng bật sáng, Lãnh Nghị đã rờikhỏi chỗ ngồi trước đó bởi vì hắn trước giờ không thích đặt mình dưới sự quan sát của công chúng trừ phi là vì công việc ... Nhưng hắn lại thích đến xem biểu diễn múa, hắn thích xem hình ảnh làn váy trắng tung bay,hình ảnh đó gợi lại trí nhớ đã chôn sâu ở đáy lòng hắn thật lâu ...
Hôm nay Lãnh Nghị cũng theo thói quen cũ, bỏ lại tất cả vệ sĩ cùng ngườihầu một người đi đến nhà hát lớn, rồi cũng theo thói quen cũ, rời đitrước khi đèn nhà hát bật sáng, tự lái xe trở về.
Chỉ là hôm nayhắn không giống như trước đây, ngồi lên xe lập tức lái đi mà lẳng lặngngồi nơi ghế lái trong xe, hai tay đặt nơi tay lái, đôi mắt đen thâmtrầm mà sắc bén thỉnh thoảng quét mắt về phía cổng nhà hát, chừng nhưđang chờ đợi.
Quả nhiên không lâu sau đó hắn đã nhìn thấy một nam một nữ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185198/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.