Ngô Đồng nghẹn lời, toàn bộ tâm trí cô giờ đây trống rỗng, vừa rồi cô nghe nhầm phải không?
Cô trừng mắt nhìn, xoay người lại nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”
Lệ Trọng Mưu cười yếu ớt, đổi một tay cầm lái, tay kia anh miết nhẹ chóp mũi cô: “Đừng nghi ngờ điều em vừa nghe thấy.”
Anh tăng tốc, đi thắng đến sân bay gần nhất. Ngô Đồng im lặng, đếnkhi điện thoại reo vang hồi chuông thứ hai, cô vẫn chẳng muốn tiếp. LệTrọng Mưu thay cô nghe máy. Giọng Đồng Đồng reo lên: “Mẹ!”
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Đồng Đồng à?”
Thằng bé ngẩn người, sau đó cười khúc khích. Nghe tiếng cười xảoquyệt của con trai, Ngô Đồng giật mình, trả lời: “Con đang ở đâu, ĐồngĐồng? Đã về nhà chưa?”
“Dạ, con đang đá cầu, bây giờ đang nghỉ giữa hiệp mẹ ạ, bác quản gia bảo khi nãy mẹ tìm con. À đúng rồi, bao giờ ba mẹ về nhà?”
Đồng Đồng nói liền một hơi, ns chẳng xen vào được câu nào.
Lệ Trọng Mưu lại thay cô trả lời, anh nhỏ giọng: “Hôm nay chơi thếnào? Ở nhà người khác con phải ngoan một chút, đừng chỉ mải đá cầu, biết chưa?”
Hình như nhóc con này hơi dỗi: “Nhưng mà Tiểu Tiểu với em trai nógiỏi lắm, con không thắng được bạn ấy. Con là khách mà mấy bạn ấy cứkhông chịu nhường con.”
Nghe vậy, cả hai người lớn trong xe đều bật cười.
Đồng Đồng nghĩ gì đó một lát, xong lại quay sang hỏi Ngô Đồng: “Mẹơi, hôm nào mẹ với ba nghịch lửa tiếp đi, sinh cho con một em trai nữa.Như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355733/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.