Ngô Đồng chìm sâu vào đôi mắt ấy, kém anh một cái đầu, nhìn anh chậm rãi hé đôi môi mỏng.
“Vậy em có biết không…”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá vỡ câu nói của Lệ Trọng Mưu.
Tiếng nhạc liên tục truyền tới từ trong ví của cô.
Một tia mất mát lướt qua khóe mắt anh, hai người sững lại một lúc, rồi anh khẽ lùi về phía sau.
Cô lấy di động, nhìn dãy số mà ngây ngẩn, cô do dự. Ngô Đồng cầm điện thoại đi cách một đoạn mới nghe.
Đầu dây bên kia là giọng nữ, kèm theo chút chần chừ: “Đồng?”
“…”
“Là cậu sao?”
Giọng của Tư Kì, cô hiểu 3 phần còn 7 phần nghi ngờ, nghe giọng NgôĐồng hơi lạnh lùng: “Tư Kì, sao cậu lại cầm điện thoại của anh ấy…”
“Khoan hãy bàn chuyện này, mình không định quấy rầy buổi hẹn của cậuđâu, nhưng mà… Lúc chúng mình đang đàm phán thì xảy ra xung đột, tìnhhình có vẻ khá nghiêm trọng, cậu có thể nhanh đến bệnh viện Calitrikhông?”
Chắc Tư Kì đã cố để cho lời nói của mình khỏi lộn xộn, tốc độ rấtnhanh nhưng dần chậm lại, trái tim Ngô Đồng chợt hẫng một nhịp, cô kìmlại lời muốn nói, chỉ hỏi: “Tình hình nghiêm trọng lắm à?”
“Cả hai bên đều có người bị thương.”, dừng một chút, “Luật sư Hướngcũng bị kéo vào, chúng mình đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện.”
Không cần Ngô Đồng hỏi, Tư Kì đã cho cô biết đáp án.
Chẳng biết Lệ Trọng Mưu đã tới cạnh từ khi nào, anh đột nhiên cất tiếng: “Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-lam-bach-sac/2355731/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.