Cho nha hoàn nghỉ việc, Tần Lâu bắt đầu thu xếp chuyện bán nhà. Y nhớ rõ, năm xưa Liễu Mộng Túy nói là dùng bảy trăm lượng bạc để mua, bây giờ, y tìm thấy khế ước mua nhà, ngẩn người.
Mặt trên tờ khế ước, mấy viết chữ lớn bằng mực chu sa, hai ngàn lượng.
Tần Lâu không biết vì sao hắn phải gạt mình, cũng không có tâm trí muốn biết. Tìm được khế ước lại không biết phải bán thế nào, bán cho ai. Suy nghĩ một chút, y liền đi Vinh Vương Phủ.
Lúc y đi vào, Vinh Vương đang xử lý công vụ, bộ dạng tập trung chăm chú có một cỗ mị lực vô cùng đặc biêt. Hắn thấy Tần Lâu thì mỉm cười:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Biểu tình Tần Lâu có chút thương cảm; “Ngươi biết ai muốn mua nhà không?”
Vinh Vương sửng sốt: “Ngươi muốn bán nhà?”
“Ân, chính là căn nhà của Mộng Túy.”
“Vậy ngươi ở đâu?” Vinh Vương nội tâm căng thẳng.
Nhàn nhạt nở nụ cười, Tần Lâu nói: “Về quê. Cha ta cũng nói, hi vọng ta có thể trở về, làm một tiên sinh dạy học.”
Vinh Vương trên mặt có kinh ngạc.
Tần Lâu cười ra tiếng: “Chứ không phải sợ ta làm lỡ tương lai con nhà người ta?”
“Không có, ta giúp ngươi tìm người mua.” VInh Vương nhận lấy khế ước bán nhà, mày hơi nhíu lại, lo lắng nhìn y. “Ngươi thực sự về quê sao?”
“Ân.” Y giảo hoạt cười, ” Chẳng lẽ ngươi đang luyến tiếc ta sao?”
Vinh Vương mỉm cười, trong lòng một trận rung động vô danh.
Hắn đúng là luyến tiếc y rời đi.
“Mấy ngày này, ta ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354475/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.