Lại tới “Thúy Vi Lâu”. Trước đây, chỗ này là ký ức thống khổ của một mình Vinh Vương, thế nhưng lần này, là của hai người.
Tần Lâu gọi rất nhiều đồ ăn, y ăn cũng rất nhiều. Y hầu như chỉ đảo cơm vào miệng, nuốt hết thức ăn ở trên bàn, trên mặt biểu tình vẫn thỏa mãn như thế.
Vinh Vương thấy thế đau lòng, thấy y còn muốn vươn tay gắp đồ ăn, nhịn không được ngăn y lại.
“Đừng ăn nữa.” Vinh Vương ngữ khí rất ôn nhu.
Tần Lâu cười rộ lên, đùa hắn: “Ta vẫn còn đói, làm sao bây giờ?”
“Ta không mang đủ tiền a.” Vinh Vương chăm chú nhìn mắt y.
Buông đũa, Tần Lâu ợ một cái, mới đứng lên liền gập người xuống, điên cuồng nôn ọe.
Vinh Vương thấy sắc mặt y tái nhợt đến đáng sợ, trong lòng căng thẳng vô cùng.
Tần Lâu ngẩng đầu, lau đi uế vật bên khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Tiếc thật.”
Cuối cùng, VInh Vương ôm y bế về phủ. Trên đường, Tần Lâu vùi đầu vào lòng hắn, nơi chạm vào gương mặt của y, đột nhiên có điểm lạnh lẽo vô cùng.
————-
Y nằm hai ngày, Vinh Vương không tới, Liễu Mộng Túy cũng không có trở về.
Sinh hoạt tựa hồ vẫn là như thế này, Tần lâu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vẩn vơ nghĩ, cũng tận lực quên đi những chuyện không muốn biết. Bỏ bàn cờ ra, cũng Vinh Vương chậm rãi chơi, Tần Lâu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi cúi của người kia, hiền lành thực sự.
Khí chất yêu mị năm xưa không còn thấy bóng, Vinh Vương thoạt nhìn tựa hồ như một thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354474/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.