Bởi vì chỉ xin có ba ngày nghỉ phép, hai người, vào sáng sớm ngày thứ hai liền phải trở về. Vẫn là Liễu Mộng Túy đánh xe, Tần Lâu nằm trong xe ngựa.
Mành bị vén lên, thế nên y nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Không hẳn hùng hậu, có đôi khi còn thấy có chút đơn bạc..
Thế nhưng Tần Lâu không có tí chí khí nào, cư nhiên nhìn không chuyển mắt. Sau đó, y nghĩ, hắn, vì sao hôn mình?
Cùng làm nam nhân, sao có thể hôn môi a?
Sau đó y ảo não cắn cắn môi, này cũng không phải vấn đề trọng yếu, quan trọng là… Y không chán ghét, còn mơ hồ có chút chờ mong.
Thở dài một tiếng, Tần Lâu thực muốn đập cho mình bất tỉnh luôn rồi.
Liễu Mộng Túy quay đầu lại nhìn y, “Ngươi ngày hôm nay cứ thở dài mãi.”
Tần Lâu nhướng mắt lên, muốn nói: Cũng tại ngươi làm hại. Thế nhưng vẫn là nói không nên lời: “Ngày mai phải làm việc, đương nhiên nghĩ đến là muốn thở dài rồi.”
“Nếu như ngươi không muốn làm, không cần làm cũng được” Mỉm cười, Liễu Mộng Túy nói.
“Ngươi nuôi ta?”
“Hảo.”
Tần Lâu bị dọa đến độ muốn nhảy dựng lên: “Hảo cái vẹo gì? Ta mới không cần!”
Liễu Mộng Túy không nói gì.
Hạ quyết tâm, Tần Lâu bò tới bên cạnh người hắn, rốt cục hỏi ra vấn đề cứ luẩn quẩn trong lòng: “Vì sao hôn ta?”
“Bởi vì thích.” Vẫn là mấy chữ này.
“Ngươi bị bệnh hả? Nam nhân có thể thích nam nhân sao? ” Liếc mắt nhìn hắn một cái sắc lẻm, Tần Lâu làm bộ không có phản ứng, thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354468/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.