Cuối cùng, Liễu Mộng Túy bị thương nằm trên giường nửa tháng, mà Tần Lâu thì bị Tần Phụ đánh cho một trận tơi bời. Sau đó mang theo quà cáp kéo Tần Lâu đang nước mắt lưng tròng sang bên nhà thăm Mộng Túy.
Liễu Mộng Túy nằm ở trên giường đọc sách, mi mục rõ ràng như nét núi đằng xa, nhìn khiến cho Tần Phụ ân hận vô cùng sao mình lại sinh ra Tần Lâu bộ dáng không có tí đặc sắc nào như thế. Liễu Mộng Túy sau đó ăn nói vô cùng thành thực ổn trọng, trang nhã lại vô cùng có nền nếp, cái này đúng là khiến cho Tần Phụ đối với nhi tử nhà mình triệt để tuyệt vọng.
Hai nhà cứ như thế dần thân thiết, Tần mẫu mỗi ngày đều nấu bát canh thật ngon mang sang cho Mộng Túy uống, mỗi lần Tần Lâu nhìn thấy đề thèm nhỏ nước miếng, thế nhưng dưới ánh mắt cực kì tàn bạo và phát xít của Tần Phụ, cũng không dám ôm hy vọng xa vời gì với cái bát canh nữa.
Thế nhưng về sau… mấy bát canh ấy đều vào bụng y cả.
Mỗi ngày Tần Mẫu đều bảo y bưng canh sang, y bưng bát tiến vào phòng Liễu Mộng Túy, liền khóa trái cửa lại. Sau đó dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của Liễu Mộng Túy, vội vội vàng vàng đem bát canh uống cạn.
Liễu Mộng Túy nói, hắn không thích ăn canh.
Tần Lâu lúc đó nghe lời này tin ngay. Thật lâu sau đó, y mới biết, thực ra, Liễu Mộng Túy thích nhất – chính là ăn canh!
Y khi đó rất bấtngờ, mới hỏi hắn năm xưa vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-lac-quan-tam-tan-lau-long-ngoc/1354467/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.