Sau đó, Thanh Chiếu sắp xếp cho ta công việc quét dọn đường đi giữa những bông hoa, những ngày bình đạm cứ thế trôi qua. Tuy bình đạm giản dị, nhưng ta có việc để làm.
Mặc dù mỗi ngày lặp lại, nhưng vẫn có điều chờ mong.
Điều làm ta hạnh phúc nhất là được Thanh Chiếu cho phép chăm sóc tất cả các loài hoa và cây cỏ trong hoa viên sau mỗi ngày bận rộn, được tự mình bố trí, ta cảm thấy rất vui. Những ngày như vậy đối với ta cực kỳ an nhàn, ung dung tự tại.
Có đôi khi ta ngẫm lại, ta thật sự không hối hận khi dựa vào Vân Lâm. Không đúng, hiện giờ nên gọi là Hiên Thượng Lâm. Tên của hắn là do Thanh Chiếu nói cho ta biết, nhưng ta hiểu rõ, đó không phải là cái tên mà ta có thể gọi.
Mặc dù sau khi hắn ném ta cho Thanh Chiếu, chúng ta không có gặp lại nhau, ta cũng rất ít khi gặp mặt hắn, nhiều nhất cũng chỉ vô tình nhìn thấy hắn, ta đứng từ xa mà nhìn, còn hắn, e rằng hắn không nhìn thấy ta, hoặc có lẽ đã quên ta từ lâu rồi.
Tiếng cười của các cô gái đang cùng nhau quét rác từ xa truyền tới, ta cúi đầu, ủ rũ quét sân.
Lúc trước, Thanh Chiếu tạm thời đưa ta vào nhóm của họ để làm việc, họ nhiệt tình bất thường, hận không thể mỗi ngày dính lấy ta.
Có lẽ khi đó các nàng thấy ta và Vân Lâm có mối quan hệ không bình thường. Nhưng sau một thời gian, thấy Vân Lâm không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811746/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.