Một người khác mà ta cảm thấy may mắn khi được gặp là Mộc Uyển, một cô nương dịu dàng, là dáng vẻ người gặp người yêu.
Tuy nhiên, quen nhau lâu mới biết, cô nương này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Ngươi đó, để ta nhìn mặt ngươi một lần cũng không chịu, cứng đầu như trâu, cũng không biết ngươi bướng bỉnh cái gì. Ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu, có cô nương nào mà không quan tâm đến mặt của mình cơ chứ. Biết đâu ta có thể chữa khỏi cho ngươi thì sao?”
“Biết y thuật của ngươi lợi hại, nhưng ta đã quen với việc này rồi, không sao cả. Uyển nhi à, đừng có ngày nào cũng gặp ta mà nói vậy hoài nữa mà.”
Cô nương đang làm thuốc trước mặt ta lúc này chính là người lần trước ta tình cờ gặp khi chạy đến Thái Y Viện xin thuốc, tên Mộc Uyển.
Người đẹp như tên, dịu dàng động lòng người, nhưng luôn kiên trì cố chấp với việc y.
Nhớ đến ngày đó, ta tìm dược liệu bị nàng trách mắng không hiểu gì, đến nay vẫn khó quên dáng vẻ nghiêm túc lúc đó của nàng, nghĩ đến là thấy thú vị.
“Không sao, vậy ngươi còn lẻn vào lấy thuốc! Cũng không biết ngươi lấy một đống thuốc để làm gì? Ta thấy lần trước ngươi bốc thuốc, căn bản là bốc lung tung, rốt cuộc ngươi dùng làm gì vậy?”
“Cái này ngươi không biết rồi, đây là phương thuốc dân gian lưu truyền, ta nghe nói rất hữu dụng.”
“Ngươi ngươi ngươi, không phải không để bụng sao? Để ta làm cho ngươi, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811735/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.