Đêm đó, Uyển Nhi đã uống thuốc độc từ trước, mà lúc ấy, tâm tình nàng kích động làm thời gian phát độc tăng nhanh. Có lẽ nàng đã chọn sẵn cái kết cho mình, bất kể thành công hay thất bại.
Ai có thể ngờ Mộc Uyển là con gái nuôi mà Liễu Tương đưa vào cung?
Chuyện đời khó lường, lòng người khó dò, lẽ ra ta đã hiểu rõ từ lâu.
Chỉ là, một người đáng lý đang tốt đẹp như vậy lại cứ thế mà rời đi…
“Nàng đang thương hại cho nàng ta sao?”
Dường như nhận ra cảm xúc của ta có gì đó không ổn, Vân Lâm đặt bút trên tay xuống.
Hắn lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt như muốn nhìn thấu ta.
“Thưa bệ hạ, nô tỳ chỉ nhất thời cảm khái lòng người phức tạp mà thôi.”
Hắn khẽ cười rồi đặt một tay trên bàn chống đầu, hỏi: “Vậy nàng cảm thấy thế nào?”
“Cùng người kết giao, nên có giới hạn, không thể tin tưởng quá nhiều, cần có sự đề phòng.”
“Biến thành con nhím nhỏ rồi.” Hắn cười nói, nhưng khó có thể nhìn ra vui hay buồn, “Lần này xem như nàng ngã một lần liền khôn hơn một chút. Về sau chớ có dễ tin người, trên đời này làm sao có người vô duyên vô cớ đối tốt với nàng được.”
“Dù sao, cuối cùng nàng cũng giúp trẫm một lần, nàng nói xem muốn trẫm ban thưởng gì nào?”
“Coi như là trả ân tình trước đây của bệ hạ đi.” Ta thản nhiên trả lời.
“Không được, không được.” Hắn đột nhiên ngồi dậy, lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811733/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.