Rốt cuộc có điều gì đó đã thay đổi giữa bọn ta.
Sau đó, bọn ta không có gặp lại nữa.
Ta không còn lý do gì để tìm hắn, mà hắn càng sẽ không tới tìm ta.
Như vậy cũng tốt, ta đã nói rõ.
Quan hệ rõ ràng cũng tốt.
“Nương nương, người nhìn xem, hoa trong hoa viên lớn lên rất nhanh, một thời gian nữa sẽ rất đẹp.”
“Tỷ tỷ, đã nói lúc ở riêng có thể gọi ta…” Ta bất lực nói lại lần nữa với Thanh Chiếu.
Thanh Chiếu vội ngăn ta lại, “Nô tỳ cũng đã nói bao nhiêu lần rồi, nương nương đừng gọi nô tỳ như vậy nữa. Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, lễ độ không thể bỏ được.”
“Nếu nương nương muốn tốt cho nô tỳ thì nhanh sửa lại đi.” Nàng nói tiếp, “Nương nương, nô tỳ hiểu tâm ý của người, vì lẽ này mà ta và người lại xích mích cách xưng hô sao?”
Nhìn nàng, ta bất lực mỉm cười, nhưng rất nhiều việc không thể nói nên lời.
“Nghe người hầu chăm sóc hoa cỏ nói, các loài hoa này đều được đặc biệt lựa chọn, đợi đến mùa hè, chúng có thể thu hút rất nhiều đom đóm…”
Ta ngồi xổm xuống, nghe Thanh Chiếu dong dài, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác buồn bã không thể nói rõ.
Mùa hè sao?
Ta sẽ ở lại đây ngây ngốc tới mùa hè năm sau à?
May mà đêm đó trước khi đi, ta còn nhìn thấy vài con đom đóm bay rải rác.
Cũng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811728/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.