Hiên Thượng Lâm rũ mắt, không biết nghĩ đến cái gì.
Sự yên tĩnh lúc đó lộ ra một chút phiền muộn.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói.
“Chuyến này chúng ta đi tế bái một vị cố nhân, là ở phía trước, nếu Lục cô nương tiện đường, không ngại thì đi cùng một đoạn đi.”
“Có phải là ngôi nhà tre trong khu rừng phía trước không?”
Giọng nói vui mừng của nàng ấy từ ngoài xe truyền vào.
“Đúng vậy.” Hiên Thượng Lâm bình tĩnh trả lời, “Cô nương không ngại có thể lên xe nói tỉ mỉ hơn?”
Rèm xe chậm rãi vén lên, một bóng người mặc váy trắng dần xuất hiện trong tầm mắt của bọn ta, sau đó một luồng hơi thở tao nhã tràn vào.
Làm thế nào để miêu tả khí chất thanh tao của vị cô nương này đây, nàng ấy như tiên nữ không nhiễm bụi trần vậy.
Chẳng trách có thể chiếm được trái tim hắn.
“Làm phiền rồi.” Lục Lạc Oánh nhẹ giọng nói, rồi sau đó đoan chính ngồi xuống.
“Cố nhân mà công tử nói là người ông đã mất nhiều năm của ta – Lục Mục.”
Ông! Sao lại? Nàng là cháu gái… Thật sự… Của ông?
Nhìn nàng, trong chớp mắt, những chuyện trước kia lần lượt hiện về, lòng ta rối bời, mọi thứ trước mắt khiến ta không thể nắm bắt được.
Sự xuất hiện của vị cô nương này khiến ta không biết phải làm sao.
“Lưu Huỳnh, nàng làm sao vậy?”
Vân Lâm cảm nhận rõ sự thay đổi của ta.
Ta vội gượng cười, nói: “Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811727/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.