Suốt bảy ngày, thời gian như ngừng trôi. Nếu không phải mỗi ngày đều có người tới đưa đồ ăn, thì ta cũng chẳng nhớ nỗi đã là ngày thứ mấy.
Trong phòng giam yên tĩnh đến đáng sợ, không gian hẹp nhưng lại trống trải đến vậy.
Ta ngồi một góc trong phòng giam, mấy ngày nay, những chuyện cũ lần lượt hiện lên trong tâm trí ta.
Từ lúc còn nhỏ tự do tự tại, rồi biến cố bất ngờ xảy ra, gặp được chàng…
Đến đom đóm bay đầy trời, một phòng đầy hoa đăng, biển hoa mênh mông…
Từng cảnh cứ lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn, cứ như cuộc đời ta không ngừng trôi qua như vậy.
Vô ưu, đau đớn, hối hận, si mê cuối cùng lại chìm sâu vào.
Ta càng nhớ về những chuyện này, tim ta ngày càng đau nhói một cách khó hiểu, đau đến mức ta dường như không thể thở được.
Ta nắm chặt tay ấn vào ngực, âm thầm dùng sức đấm vào hết lần này đến lần khác, nhưng trái tim ta vẫn rất đau.
Nếu có thể, ta rất muốn đâm thủng nó, có lẽ như vậy thì sẽ không đau nữa, ta gượng ép mình phải tươi cười, vốn định lừa dối chính mình, nhưng lại phát hiện đến lừa bản thân mình ta cũng không làm được.
Đầu óc ta như tê dại đi, chỉ muốn nằm yên, lẳng lặng chờ đợi, không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng mấy ngày nay, chúng lại hiện lên trong tâm trí ta ngày càng rõ rệt.
Đặc biệt là chuyện lúc nhỏ của Vân Lâm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811701/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.