Vân Thâm đi nhanh về phía trước, ta chạy vội lướt qua hắn luôn.
Chỉ nghĩ, nhanh lên, nhanh lên chút nữa, biết đâu mọi chuyện còn có thể cứu vãn được.
Khi ta chạy vào sân viện, ta thấy Lạc Oánh đang quỳ khóc trước mặt một nam nhân trung niên.
Người nọ có lẽ là Cốc chủ của Dược Cốc.
Nàng quay sang nhìn ta, sửng sốt.
Đối diện với ánh mắt của nàng, ta khựng lại, dừng một chút rồi chạy qua bọn họ.
“Lưu Huỳnh.” Thanh Chiếu đang đứng ngoài canh cửa, nhìn thấy ta, tỷ nắm tay ta mà nước mắt lưng tròng, “Muội… Mau vào trong đi.”
Ta gật đầu, đẩy cửa xông vào.
Giờ phút này ta lại sợ hãi, tiến từng bước một tới gần người đang nằm trên giường nhắm mắt, trái tim ta như ngừng đập.
Người đã bất chấp tính mạng để cứu ta giờ đang lặng lẽ nằm đó, kiếp này ta còn có thể nghe chàng gọi tên ta lần nữa không?
Ta run rẩy dựa vào cạnh giường ngắm nhìn chàng.
Đột nhiên ta phát hiện môi chàng đang mấp máy như muốn nói gì, trong nháy mắt, niềm vui chiếm lấy tâm trí ta.
Rút cây trâm cài đầu trên tóc ta xuống, ta không chút do dự cứa mạnh vào tay trái, máu tươi chảy ra, ta nhanh chóng đưa đến miệng chàng.
Rất đau, nhưng ta cảm thấy yên tâm mà cười, thật may vì ta không tới trễ.
Ta thản nhiên lấy tay áo băng bó vết thương, cởi áo chàng ra, mặt ta biến sắc, mọi chuyện lại không xảy ra như ta nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huynh-rang-ro/2811698/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.