Chương trước
Chương sau
10h sáng ngày thứ hai, nhà hàng Có Cây đúng giờ mở cửa.

Trước cửa nhà ăn là một cổng vòm làm từ cây mây và các loại cành nhỏ có hoa, bên trên còn cài thêm hoa hồng cùng với tường vi để trang trí, mỗi chuỗi lan chuông giống như chuông gió buông xuống từ trên dây leo, không dài không ngắn, vừa vặn ở phía trên các vị khách khi ghé qua.

Khách hàng đến nơi này ăn cơm, vừa đi qua cổng hoa mới lạ, bước vào trong nhà hàng đã tràn ngập trong một biển hoa, ở giữa còn có đại thụ sinh trưởng mạnh mẽ, lúc đi vào các vị khách còn tò mò đến gần cây gõ gõ vài cái để xem đại thụ và các loại cây cối hoa cỏ trong phòng ăn là thật hay giả.

Chờ những người này lục tục tiến vào các bàn ăn ngồi xuống, có một nhóm người lại đột nhiên phát hiện vị trí dựa vào cả sổ hình như không giống nhau lắm: tia sáng chiếu qua các tia sáng đan xem lẫn nhau tạo thành những vệt sáng loang lổ, người ngồi đó giống như đang ngồi lười biếng dưới tàng cây trong công viên, là thời điểm chuẩn bị gọi một ly cà phê hoặc lấy một quyển sách, lẳng lặng tìm đến tâm linh của mình.

Lại có người đưa tay mở ra một đóa hoa tươi đẹp trên bàn.

Chỉ nghe một tiếng "Leng keng" vang lên.

Một viên kim cương nho nhỏ hình trái tim rơi ra ngoài từ trong cánh hoa mềm, lăn đến bên cạnh bàn gỗ.

Khách hàng ngồi bên bàn lúc này đều sợ ngây người.

Lúc này, nhân viên phục vụ cũng nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, cầm thực đơn mang đến, nói với khách hàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Chào hai vị, hai vị muốn ăn gì?"

Người ngồi ở bàn này là một đôi bạn trai gái, ánh mắt hiện tại của họ đều rơi xuống kim cương hình trái tim trên bàn, cô gái nói: "Cái này là..."

Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn lên trái tim kim cương, nói: "Đây là thủy tinh, không đáng giá, là do ông chủ muốn gửi đến cho các vị quý khách một niềm vui bất ngờ trong ba ngày thử nghiệm, có thể đặt trong hoa, cũng có thể được mang đi!"

Hảo cảm của hai vị khách nhất thời tăng lên!

Người bạn trai tiếp nhận thực đơn, mỉm cười đưa thực đơn cho bạn gái: "Em nhìn xem muốn ăn gì?"

"Được rồi." Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, mở thực đơn ra, chỉ thấy bên trong thực đơn chỉ có một mặt đã viết đầy đủ nội dung.

Món ăn chay:

Cải xanh.

Măng.

Nấm.

Đậu phụ.

Các loại.

Món ăn mặn:

Thịt lợn.

Thịt bò.

Thịt dê.

Các loại.

Cùng với hải sản tươi, đồ uống, rượu không giống nhau.

Bạn gái: "..."

Đây là ăn lẩu à...

Cô gái hơi bối rối, hảo cảm do viên thủy tinh vừa rồi mang lại lập tức rơi xuống đáy, chuẩn bị rơi xuống giới hạn đánh giá nguy hiểm, cuối cùng cũng coi như nhờ vào không gian cửa hàng cùng với giá cả ưu đãi cứu vãn lại. Cô gái thở dài, chỉ vào một thứ trong thực đơn.

Muốn ăn cái gì?

Một phần cải xanh.

Một phần thịt bò.

Một phần thịt vịt.

Khẩu vị thì sao?

Thanh đạm, thiên về ngọt.

Mời lựa chọn kiểu:

Cơm tàu, cơm tây.

Đây là hai hạng mục lớn sau các hạng mục nhỏ bên trên.

Cô gái tùy tiện chọn cơm tây, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, chỉ 15' sau đã bưng lên toàn bộ món ăn cô gái đã chọn.

Lúc này cô gái vốn dĩ đã không còn bất kì mong đợi gì, thế nhưng đến khi từng món ăn được đặt lên bàn, cô gái đột nhiên mở to mắt: Chuyện gì đang diễn ra thế này?!

Đồ ăn trước mặt cô vừa tinh xảo vừa hoàn mĩ như một bữa tiệc lớn đến từ nước Pháp là được biến ra từ nơi nào?

Một phần cải xanh, một phần thịt bò, một phần thịt vịt vì sao sau khi đưa từ nhà bếp ra lại lột xác thành như vậy, làm cách nào để có thể làm được như thế?

Món đầu tiên xuất hiện trước mặt cô gái là một phần tôm he salad được bày trong một chiếc đĩa thủy tinh đế cao.

Bên trong đĩa thủy tinh có cà chua bi, cúc đắng, củ cải đỏ, chanh và măng tây, salad được cho rất nhiều nước sốt cùng với hỗn hợp nước sốt mù tạc kiểu Pháp, hai con tôm he đã được nhúng qua nước, bỏ đầu, bỏ vỏ, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một màu hồng phấn, khỏe mạnh tươi mới.

Tiếp theo là canh vịt, thịt vịt với các thớ thịt mềm mại, cùng với hành tây và nước canh, đặt bên cạnh thịt bò hầm rượu đỏ, cô gái cũng không biết nên hình dung như thế nào mới phải.

Cô nhẹ nhàng nuốt nước miếng, tiếp theo cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng thịt bò.

Một dao hạ xuống, sợi thịt bò mềm mại giống như dây trên tay cầm violin, đột nhiên cọ nhẹ một cái trên dây đàn tạo nên một âm thanh rung động tâm hồn.

Bề ngoài ngâm trong nước sốt có màu nâu khi được tách ra lộ ra thịt ở bên trong có màu hồng nộn giống như da em bé mới sinh.

Cô gái nếm thử một miếng.

Đôi mắt cô lập tức sáng lên.

Thực sự là quá ngon!!

Làm thế nào mà đồ ăn có thể ngon đến mức này?!!!

Cô gái lập tức lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh về đồ ăn tinh xảo, chia sẻ luôn cho bạn bè niềm vui bất ngờ về mỹ vị mà mình vừa cảm nhận được!

Từng thực khách sau khi ăn đồ ăn đều lộ vẻ kích động, nhân viên phục vụ trong phòng ăn cũng đang lặng lẽ quan sát biểu tình của các vị thực khách này.

Khi nhìn thấy vị thực khách đầu tiên lộ ra ánh mắt sáng ngời, các cô đều âm thầm mỉm cười.

Đến khi nhìn thấy vị thực khách thứ hai cầm điện thoại lên chụp ảnh, các cô đều cảm thấy tự hào.

Đến khi nhìn thấy người thứ ba, thứ 4, tất cả các vị thực khách trong phòng ăn đều chấn động, trên mặt tràn đầy khiếp sợ và kinh hỉ, các cô lại bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh lại. Sau đó, ai nên mang món ăn lên thì đi lấy đồ ăn, ai nên thu dọn bàn thì đi thu dọn bàn, đồ ăn do bếp trưởng nhà chúng tôi làm ra đương nhiên là ngon!

Đây chỉ là ngày đầu thử nghiệm.

Thương Hoài Nghiên nghĩ đến mở đầu lại không nghĩ đến kết quả.

Cho nên, xế chiều hôm đó, khi y dẫn theo đối tác kinh doanh của mình đến, chuẩn bị cười cười nói nói đi đến phòng ăn để dùng cơm thì đột nhiên phát hiện...

Cái gì?

Tuy rằng Bạch Đường nấu ăn rất ngon!

Thế nhưng vì sao mới qua một ngày đầu tiên mà đội ngũ xếp hàng bên ngoài nhà ăn lại dài như vậy?!

Phản ứng của thực khách nhanh đến mức này?

Phản ứng của thực khách đương nhiên là nhanh như thế.

Nếu như ở đây có nhân viên phục vụ của buổi sáng, các cô rất nhanh sẽ nhận ra: Trong đội ngũ đang xếp hàng thật dài kia không phải có rất nhiều người mới ăn trưa ở đây à? Vì sao chỉ mới qua một buổi trưa, vậy mà bọn họ có thể mang theo người nhà, hô bạn gọi bè đến nơi này một lần nữa!

Đối tác kinh doanh bên cạnh giọng điệu kinh ngạc: "Thương tổng, bữa ăn này nhìn qua thật sự rất không tồi!"

Trong vòng 1 giây Thương Hoài Nghiên đã lấy lại được dáng vẻ tinh anh, phong độ nhẹ nhàng, cười nói: "Đúng vậy, không phải tôi khoe khoang gì, tôi không dám nói bữa ăn này là bữa ăn ngon nhất trong các nhà hàng của toàn thành phố, nhưng bếp trưởng trong bếp kia," y khẽ mỉm cười, "Nhất định là một vị đầu bếp đặc biệt nhất."

Dứt lời, y trực tiếp đưa mọi người tiến vào nhà ăn, chỉ huy nhân viên phục vụ đặt một bàn thật dài bên dưới cây đại thụ, trên bàn trải vải trắng, cách 2 vị trí lại đặt một cây nến giá bạc chân dài.

Thời gian vừa điểm 6h30'.

Bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen.

Ánh đèn bên trong phòng ăn cũng đã bắt đầu thay đổi.

Đầu tiên là từng điểm đèn nhỏ, rồi tiếp đó là một vòng sáng xuất hiện; chờ đến khi những vị khách cũ chuẩn bị không nhìn rõ mọi thứ trong nhà hàng thì trên đại thụ đột nhiên xuất hiện đom đóm.

Những con đom đóm xuất hiện trong căn phòng ăn còn tối, trên mỗi bàn đều có 1-2 con, có con giấu mình dưới lá cây, có con lại rơi trên cành hoa.

Một khúc violin bỗng nhiên vang lên vào lúc này.

Âm thanh du dương như giọt sương rơi xuống từ lá cây, chợt xa chợt gần, không nhìn thấy nhưng lại một đường chảy xuôi vào đáy lòng mỗi người.

5' sau, khúc nhạc dừng lại.

Đom đóm cũng mệt mỏi đi ngủ hết.

Ánh đèn lại tiếp tục sáng lên từng chiếc.

Trong phòng ăn, các vị khách đều nở nụ cười, Thương Hoài Nghiên giơ ly lên, nói với người ngồi đối diện: "Cheers!"

Y để sát ly thủy tinh lạnh lẽo lên khóe môi, trong lòng thật ra cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Y cũng không muốn cụng ly cùng với những người trước mắt này, mà là Dịch Bạch Đường giây phút này đang ở trong phòng bếp cơ.

Y nâng ly, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cạnh cửa.

Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ, ngồi thẳng người, ánh mắt xuyên qua lớp lớp con người nhìn về vị trí của hình bóng kia, nhưng lại không nhìn thấy Dịch Bạch Đường nữa, bên trong phòng ăn chỉ có nhân viên phục vụ đi tới đi lui cùng với thực khách đã ngồi kín chỗ, người mà y muốn nhìn thấy kia vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp kìa.

Nghĩ đến đây, lòng Thương Hoài Nghiên bắt đầu cảm thấy đau.

Kì thật, việc gì phải để cho Bạch Đường tự mình nấu ăn? Mỗi ngày đều nhiều khách như vậy, đồ ăn có muốn làm cũng làm không xuể!

Còn không bằng cứ như trước đây, mở một quán cơm nho nhỏ, lúc vui vẻ thì làm một hai món ăn, không vui thì để mặc cho tâm linh tự do tùy hứng, dù sao chúng ta cũng đâu có thiếu tiền...

Cách nhau một bức tường.

Dịch Bạch Đường mang theo nụ cười thần bí quay lại nhà bếp.

Mọi người trong phòng bếp đều đang bận rộn đợi hắn tiếp tục chỉ đạo, nhân viên phục vụ ở bên ngoài đang lửa cháy đến lông mày, kêu cha gọi mẹ thúc giục.

Dịch Bạch Đường lại một lần nữa đứng trước kệ bếp.

Hắn chỉ có một người, lại dễ dàng xử lý lượng thức ăn mà 3 đầu bếp cần làm việc cật lực mới có thể xử lý được.

Điều này còn chưa hết.

Thậm chí hắn còn có thời gian rảnh rỗi gảy gảy một bông tường vi màu hồng đang được cắm ở trên kệ bếp, bên trong đóa tường vi có một viên kim cương hình trái tim đang lăn qua lăn lại.

Đây là chủ ý trước đó của Thương Hoài Nghiên.

Sau buổi tối ngày hôm qua, sáng sớm Thương Hoài Nghiên đã lên miếu trong núi, yên lặng cầu một tấm bùa cầu hộ mệnh, cầu đào hoa cho mình, đồng thời làm theo lời đại sư trong miếu, đặt trong mỗi một bông hoa cắm ở bàn ăn một viên thủy tinh để chiêu đào hoa cho mình.

Kim cương trong phòng ăn đều là giả, chỉ có duy nhất một viên do đích thân Thương Hoài Nghiên tự mình mang vào, lặng yên không một tiếng động đặt bên trong này mới là thật.

Nụ cười mỉm trên mặt Dịch Bạch Đường lại càng trở nên thần bí hơn.

Ý đồ của cây non đã bị mình phát hiện.

Trước khi mỹ thực được nấu chín hoàn toàn cần phải có một quá trình chờ đợi lâu dài mới có được hương vị đáng giá.

Hừ hừ.

Hắn sẽ lập tức có thể ăn đối phương rồi, sau ba ngày thử nghiệm đạt được thành công lớn. &lt( ̄︶ ̄)/ ☆

Đến khi nhân viên phục vụ kéo cửa cuốn xuống, tất cả mọi việc cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Đến khi cửa cuốn được kéo hết xuống, tất cả nhân viên phục vụ cùng với nhân viên trong phòng bếp đều được cho về, tiệc khánh công vốn dĩ đã được tính toán tốt thì lại không được tiến hành, Thương Hoài Nghiên lì xì cho mọi người một tuần lương, sau đó để cho họ rời đi.

Phòng ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ chỉ còn lại Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường.

Mũ đầu bếp cao cao đã được lấy xuống, mấy sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính vào thái dương, dưới ánh sáng còn có một giọt mồ hôi óng ánh thuận theo gò má trượt xuống cằm, hơi lắc lư dưới hàm rồi lại lặng lẽ lướt xuống, tạo thành một vết tích hình tròn bên trên nền áo đầu bếp trắng tinh.

Hầu kết của Thương Hoài Nghiên cũng theo đường rơi của hạt châu đó trượt lên trượt xuống.

Y thở nhẹ một hơi, quay người về phía quầy bar, lấy một chai rượu ngon lâu năm có thể giúp người ta thả lỏng, chậm rãi rót vào ly thủy tinh rồi đưa cho Dịch Bạch Đường.

Dịch Bạch Đường đang ngồi dựa vào bàn đầy vẻ lười biếng.

Đến khi chất lỏng màu đỏ được một cánh tay đưa đến trước mặt, hắn ngước mắt lên, đuôi mắt dường như nhếch cao, mang theo một loại mị hoặc trời sinh.

Thương Hoài Nghiên thất thần.

Lực chú ý của y tập trung hoàn toàn vào độ cong nhẹ nơi đuôi mắt của Dịch Bạch Đường, sau đó y lại thấy người này chậm rãi trỏ vào cằm của mình, ý tứ hàm xúc 10 phần.

Một khi vận may đã đến thì Thương Hoài Nghiên cũng tỉnh táo lại, ly rượu trong tay đưa về phía trước lại tiến thêm một bước, chạm đến môi của Dịch Bạch Đường, vừa chạm vào, chủ nhân của nó đã cúi đầu, uống một hớp rượu từ trong tay của Thương Hoài Nghiên.

Trước tiên đặt bờ môi lên cốc thủy tinh, sau đó nhẹ ấn, đôi môi chợt nhiễm một màu đỏ tươi, Thương Hoài Nghiên nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng rung động, giống như chưa uống rượu nhưng đã say ba phần.

Dịch Bạch Đường không nói lời nào, y cũng săn sóc không nói lời nào, chỉ đặt ly rượu xuống bên cạnh, ly rượu đã cạn lại một lần nữa được rót đầy.

Hai người đều im lặng không lên tiếng tạo nên một cảm giác an ổn chảy xuôi xung quanh.

Dịch Bạch Đường đang ngồi trên ghế cuối cùng cũng đứng lên, lúc hắn nói "Trở về đi", Thương Hoài Nghiên mới bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần từ trong không khí này, đứng lên đi theo, nhưng bởi vì trong cơ thể có rượu nên hơi lảo đảo.

Dịch Bạch Đường đỡ lấy Thương Hoài Nghiên.

Trong miệng y có hơi rượu nhàn nhạt, trên gương mặt cũng ửng hồng.

"Uống say?"

"Không." Thương Hoài Nghiên nói linh tinh, cùng với đó, ánh mắt y xuyên qua vai Dịch Bạch Đường nhìn mấy chai rượu trên bàn.

Một, hai, ba...

Ồ, hoá ra đã uống nhiều rượu như vậy mà mình lại không hay biết gì?

Dịch Bạch Đường không nói gì, đỡ Thương Hoài Nghiên rời khỏi phòng ăn, đi về phía đỗ xe.

Nhà hàng đã đóng cửa, nhân viên bên trong cũng đã rời đi, mọi nơi vắng lặng, chỉ có hai người đàn ông đang dìu nhau đi về phía trước rồi lái xe về nhà.

Dọc theo đường đi cũng không có trở ngại nào, chờ đến khi hai người đến trước cửa biệt thự, Dịch Bạch Đường mới đào Thương Hoài Nghiên từ ghế bên cạnh ghế tài xế ra, lại tiếp tục cùng nhau chống đỡ đi vào nhà.

Dịch Bạch Đường đi rất chậm.

Thương Hoài Nghiên đang dựa lên người Dịch Bạch Đường có thể nhận ra cơ bắp của đối phương khẽ run.

Có lẽ là vì lạnh?

Có lẽ bởi vì say rượu?

Có lẽ bởi vì... Bởi vì mình đang dựa lên người hắn, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đem thân thể mình xâm nhập vào bên trong cơ thể đối phương?

Thương Hoài Nghiên lập tức nghiêng đầu.

Hô hấp của y nặng thêm mấy phần, cảm xúc hỗn loạn quấy nhiễu trong đầu khiến cho y cảm thấy không được ổn lắm.

Y nuốt ngụm nước bọt, tiếng nói khàn khàn: "Uống... Chúng ta lại uống thêm vài ly."

"Chúng ta về trước đã, về rồi lại tiếp tục uống". Dịch Bạch Đường nói.

"Hôm nay cậu không cảm thấy vui à?" Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên cười hỏi.

Dịch Bạch Đường: "Vui."

Thương Hoài Nghiên: "Nhưng tôi không vui."

"Tại sao?"

"Tôi không vui khi cậu nhìn người khác, không vui khi thấy cậu mệt mỏi như vậy, tôi cũng không vui khi thấy cậu không uống rượu với tôi, không vui khi cậu không nhìn tôi, không nói chuyện với tôi..." Thương Hoài Nghiên nói một đống lời của kẻ say, "Tôi muốn... muốn trói cậu ở bên người..."

Dịch Bạch Đường bỗng nhiên nở nụ cười.

Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt của hắn giống như tầng tầng gợn sóng lan ra, đôi mắt bình thường phần lớn đều bình thản không gợn sóng giống như xuất hiện ánh sáng, chứa đựng ở bên trong là nước, là rượu.

"Nhưng tôi vui." Dịch Bạch Đường nhìn Thương Hoài Nghiên, từ từ nói, "Tôi rất vui vì quen được anh."

Cửa mở.

Hai người vào phòng.

Lý trí trong đầu Thương Hoài Nghiên đứt phựt.

Quản mẹ nhà hắn!

Y đè Dịch Bạch Đường lên cửa, nụ hôn rơi xuống như mưa!

Đêm nay nhất định lên men vào giờ phút này.

Trong khoảnh khắc Thương Hoài Nghiên nhào lên người mình, Dịch Bạch Đường dường như nghe được một tiếng "leng keng", cá đã cắn câu.

Khóe miệng hắn cong lên, tiếp được Thương Hoài Nghiên, trong giây phút tiếp xúc với đôi môi của đối phương, hắn nhanh chóng đổi khách thành chủ, giống như một con rắn linh hoạt cạy mở hàm răng đối phương, tiến vào trong khoang miệng đối phương, chậm rãi khuấy đảo.

Thương Hoài Nghiên: "A?... A?... A??"

Dù sao thì rượu cũng không thật sự biến người đàn ông này làm tù binh, y cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng cho lắm.

Dịch Bạch Đường lúc đầu còn hơi trúc trắc nhưng rất nhanh đã tìm được cảm giác.

Đầu lưỡi của hắn xẹt qua hàm răng của đối phương, thân thể dưới bàn tay khẽ run rẩy; đầu lưỡi của hắn xẹt qua cằm đối phương, thân thể dưới bàn tay của hắn lại run rẩy nhiều hơn; đến khi đầu lưỡi của hắn hoàn toàn quấn quýt lấy đầu lưỡi của đối phương, trong miệng của Thương Hoài Nghiên chỉ có thể phát ra âm thanh đứt quãng nghẹn ngào, thật giống như động vật nhỏ bị thợ săn dồn vào góc, phát ra âm thanh vừa vô tội vừa đáng thương.

Dịch Bạch Đường kéo Thương Hoài Nghiên đi về phía trước.

Quần áo rải rác trên mặt đất giống như cánh hoa rơi.

Đến khi cả hai vào trong phòng ngủ trên tầng, cùng ngã lên giường, trên người Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên đều đã trần trụi.

Lúc này, hai người mới tách môi ra.

Trong giây phút tách môi ra khỏi nhau kia, Thương Hoài Nghiên hoàn toàn nằm nhoài trên người Dịch Bạch Đường, dùng sức hít thở, gần như không nhấc được người dậy.

Hô —— hô ——

Có phải là có điều gì đó không đúng...

Thương Hoài Nghiên nhìn cơ thể trần trụi của mình và Dịch Bạch Đường, cảm thấy một nỗi nghi ngờ vô cùng to lớn.

Mình bỏ quần áo của mình và đối phương ra lúc nào vậy?

Mình cởi quần áo nhanh đến mức này?... Mình rõ ràng là chỉ định cùng với đối phương ôm ôm hôn hôn một cái, để cho đối phương cảm thấy chuyện này là một loại lạc thú, sau đó sẽ phát triển dần dần... Có điều, tốc độ cởi quần áo của mình tất nhiên là rất nhanh, cho nên nhất định mình là người cởi, nhỉ, mà nếu đã là mình cởi...

Thương Hoài Nghiên nhìn về phía Dịch Bạch Đường.

Đối phương đang lẳng lặng nhìn mình, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Bạch Đường không hiểu chuyện như vậy mà!

Thương Hoài Nghiên vui vẻ nghĩ thế, đem cảm giác bản thân mang tội vừa nảy sinh trong lòng quăng ra sau đầu - mình sẽ dạy Dịch Bạch Đường làm thế nào!

Y tiến đến tiếp tục hôn đối phương, hôn lên trán, lên mắt, sống mũi, đôi môi của đối phương.

Tiếp theo lại thuận theo ngũ quan một đường hôn xuống, dùng đầu lưỡi liếm qua cần cổ thon dài, liếm qua bả vai rắn chắc của đối phương cùng với bắp thịt bình thường vẫn luôn ẩn giấu dưới lớp quần áo.

Sau đó ánh mắt của y dừng lại ở đầu v* trên lồng ngực của Dịch Bạch Đường.

Tiếp theo y cắn nhẹ, cùng với đó là bàn tay hướng xuống phía dưới, nắm chặt bộ phận nam tính đặc thù kia.

Thật sự hấp dẫn.

Thương Hoài Nghiên cảm khái trong lòng.

Y có thể cảm thấy được đồ vật của đối phương biến hóa trong lòng bàn tay mình, trong nháy mắt lớn đến gần như thoát khỏi lòng bàn tay y.

Dịch Bạch Đường nín thở.

Sau đó hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Thương Hoài Nghiên.

"?" Thương Hoài Nghiên thật cao hứng đem tay mình đưa vào trong bàn tay Dịch Bạch Đường, tiếp theo bị Dịch Bạch Đường dắt về phía trước.

Y không có cảm giác lạ lùng nào, thuận theo sức lực của Dịch Bạch Đường đưa về phía trước, tách hai chân ra, ngồi lên eo Dịch Bạch Đường.

A...

Tư thế này hình như hơi kì lạ.

Thương Hoài Nghiên rơi vào trầm tư.

Lúc này y bỗng nhiên cảm nhận được phía sau hơi động, dục vọng của đối phương chạm đến bắp đùi của mình, nhẹ nhàng ma sát phía sau.

Y hít vào một hơi, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác không rõ, mà lúc này, Dịch Bạch Đường lại đưa tay về phía y vẫy vẫy.

Giống như một chú mèo chiêu tài khả ái.

Trong lòng Thương Hoài Nghiên cảm thấy vui vẻ, vô cùng vui vẻ cúi người, tiếp theo vòng eo bị đối phương ôm lấy, sau đó ngón tay đột ngột thăm dò vào bên trong cơ thể không hề phòng bị của y, cùng với đó là một đồ vật thật sự không nhanh không chậm cùng chen vào.

Tiếp theo, Dịch Bạch Đường đột nhiên dùng sức, lấy tay thay đổi vị trí của mình với Thương Hoài Nghiên.

Vị trí trên dưới chớp mắt điên đảo.

Giường nệm mềm mại theo phong cách châu âu run lên, Thương Hoài Nghiên đưa tay kéo màn giường, màn vải dày nặng nhanh chóng rơi xuống, che đi ánh đèn bên trong phòng ngủ.

Y cảm thấy cả người bị một lực va chạm tác động từ bên trong, suýt nữa thì ngất xỉu!

Dịch Bạch Đường dùng ánh mắt tán thưởng nhìn đồ ăn của mình.

Hắn đã từng xử lý rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng chưa có nguyên liệu nấu ăn nào khiến cho hắn mang theo tâm thái thành kính giống như đang thực hành một lễ nghi hiến tế như thế này.

Hắn hôn lên trán Thương Hoài Nghiên giống như đang trao tặng phần thưởng cho đối phương, lại bắt đầu tinh tế thưởng thức.

Hắn kéo ra một khoảng cách giữa hai người, ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống dường như không đủ, vì vậy hắn lại kéo rèm cửa sổ vừa được buông xuống lên, bật đèn đầu giường, ánh đèn sáng ngời trực tiếp chiếu sáng mỗi một tấc một góc cơ thể của Thương Hoài Nghiên.

Dịch Bạch Đường tỉ mỉ ngắm nhìn cơ thể người dưới thân mình.

Hắn nghiêm túc nhìn gương mặt của đối phương, khẳng định đây đúng là người mình muốn; lại cẩn thận đánh giá cơ thể của đối phương, tìm một phương pháp mới hoàn toàn để giải quyết một loại nguyên liệu khác hoàn toàn so với những nguyên liệu trước đây.

Ngón tay của hắn lướt qua bả vai của đối phương, đối phương hơi co người lại.

Lúc ngón tay của hắn vân vê xoa nắn lên điểm trước ngực của Thương Hoài Nghiên, có lẽ do lực đạo hơi lớn, vốn dĩ gương mặt Thương Hoài Nghiên đang khổ sở đến mức vặn vẹo lại chậm rãi thả lỏng, nhưng lông mày lại càng cau lại chặt hơn, sau đó đột nhiên dùng tay ngăn lại, âm thanh đứt quãng vang lên: "Đừng, đừng bóp... Ha!"

Đến khi âm thanh kia vừa thoát ra, điểm mềm dẻo trong tay hắn lại dần dần nóng lên, nở ra, giống như có ngọn lửa sinh mệnh bắt đầu tỏa ra sự sống bừng bừng từ đầu ngón tay của hắn!

"Thích không?" Dịch Bạch Đường nhẹ giọng nói, "Nếu không phải như vậy thì nói cho tôi biết."

"..." Thương Hoài Nghiên nỗ lực sắp xếp lại ngôn từ. Nhưng đầu v* của y đúng là đang dần trở nên cứng rắn, dục vọng cũng kích động nảy lên, tất cả những điều này đều là bởi vì người mà hắn đang cùng thân cận chính là Dịch Bạch Đường...

Không chờ đến khi y nói ra điều gì khỏi miệng, Dịch Bạch Đường đã đặt một nụ hôn lên cổ đối phương.

Hắn đột nhiên phát hiện mình thật sự yêu thích việc cảm nhận khí tức sinh mạng của Thương Hoài Nghiên.

Hắn không cần suy nghĩ đã tách hai chân vẫn đang cứng ngắc của đối phương ra, lại đem vật mình vừa xâm nhập vào bên trong bắt đầu va chạm.

"A ——!"

Đau đớn từ sự xé rách sau khi bị xâm nhập khiến cho Thương Hoài Nghiên vẫn luôn không kịp phản ứng lại tỉnh tảo hơn.

Cũng có thể là trong lúc y cảm nhận được cảm giác nóng rát đau đớn, đôi tay của Dịch Bạch Đường đã nắm chặt phần eo của y.

Đôi tay kia ôm lấy y không giống với những người khác, đến khi chạm vào cơ thể, đau đớn dường như cũng trở nên xa xôi, dục vọng lại như thủy triều ầm ầm xô vào sâu trong linh hồn.

Dịch Bạch Đường ôm lấy Thương Hoài Nghiên, sau khi đi vào hoàn toàn cũng chỉ để cho đối phương một khoảng thời gian thích ứng ngắn ngủi rồi kiên định va chạm.

Hắn không cần học tập.

Bản năng của thân thể nói cho hắn biết tất cả những điều cần phải làm.

Hắn hài lòng nhìn cơ thể của người đang nằm dưới thân hắn, đối phương mở rộng hai chân, vòng lấy eo hắn, nơi riêng tư nhìn không sót thứ gì, bởi vì hai người đang dùng tư thế đối diện nhau, mông của Thương Hoài Nghiên nhấc cao, miệng huyệt co rút bị cự vật to lớn lấp đầy, nơi liên kết giữa hai người là các nếp uốn được mở ra.

Run rẩy trên cơ thể Thương Hoài Nghiên giống như đã lan đến tận mỗi tế bào, Dịch Bạch Đường nhìn kĩ nơi đang co rút kia, mỗi một lần đều dây dưa bám chặt lấy thứ đang tiến vào bên trong, không chịu để cho nó rời đi.

Dịch Bạch Đường lại một lần nữa rút vật của mình ra gần đến bên ngoài, sau đó lập tức xông thật mạnh vào nơi sâu nhất.

Người bị đặt ở dưới thân cùng lúc đó vang lên tiếng kêu kinh sợ: "Ha, ha a...! Đi ra..."

"Cái gì đi ra?" Dịch Bạch Đường hỏi bên tai Thương Hoài Nghiên.

Hắn chống một tay xuống giường, một tay lại ôm vòng sau lưng đối phương, trực tiếp ôm người đang nằm dưới giường lên.

Cơ thể đột nhiên mất đi chỗ dựa cho nên không thể không quấn cả người lên trên người Dịch Bạch Đường, cơ thể cũng chập trùng lên xuống theo động tác cùng tiến cùng lùi của Dịch Bạch Đường, giống như toàn bộ sinh mệnh, hết thảy cảm giác đều móc nối với cơ thể của một người khác, để cho hắn khống chế toàn bộ tất cả vui sướng và đau buồn của mình.

"Cái gì đi ra?" Dịch Bạch Đường lại hỏi lại một lần nữa bên tai Thương Hoài Nghiên.

Giọng nói của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, cho tới bây giờ cũng chỉ chậm hơn so với tốc độ nói bình thường một chút mà thôi.

Nhưng Thương Hoài Nghiên chỉ cảm thấy động tác của đối phương càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn, y còn chưa đợi loại khoái cảm này tàn nhẫn dằn vặt mình cho đủ thì động tác của đối phương đã trở nên ung dung thong thả, không nhanh không chậm.

Lúc động tác nhanh, Thương Hoài Nghiên cảm thấy cơ thể đau đớn kịch liệt khiến người khác không thở nổi, đến khi động tác chậm lại rồi y lại cảm nhận được một thứ cảm giác mới mẻ mà trước đó bị đau đớn che giấu bất chợt xuất hiện, khác hẳn với khoái cảm mà y từng nhận được trước đây.

Cũng vào lúc này, giọng nói của Dịch Bạch Đường lại một lần nữa vang lên bên tai y.

Tính khí chôn trong cơ thể ma sát từng chút từng chút một bên trong y, mỗi một lần đều khiến cho linh hồn y run rẩy.

Thương Hoài Nghiên không nhịn được, ăn nói linh tinh: "Đừng, đừng... dừng lại!"

"Đừng dừng?" Dịch Bạch Đường quan sát biểu tình của Thương Hoài Nghiên.

Cổ của đối phương đang nằm trong lòng bàn tay hắn, đầu lại không dựa vào, theo mỗi lần va chạm của hắn đều lui về phía sau, môi của đối phương vẫn cong cong, từng tiếng thở dốc cùng với chất lỏng tràn ra khỏi khóe môi, lưu lại không ít vết tích uốn lượn dưới cằm.

Hắn bỗng duỗi tay ra, nhẹ nhàng ấn một cái lên khóe mắt Thương Hoài Nghiên.

Cùng với động tác của hắn, nước mắt sinh lý bị kích thích rơi ra từ trong mắt của người đàn ông, thấm ướt ngón tay Dịch Bạch Đường.

Cũng vào lúc này, tính khí lần thứ hai va chạm bất ngờ, Thương Hoài Nghiên run rẩy, nước mắt cũng rơi theo, thất thanh kêu lên: "Đừng, đừng dừng, đi vào, đi vào, làm... làm chết tôi...!"

Dịch Bạch Đường đưa tay kéo màn giường bên cạnh xuống, hồng mạn quanh co khúc khuỷu buông lơi, Dịch Bạch Đường ôm lấy cơ thể Thương Hoài Nghiên, ghì chặt Thương Hoài Nghiên xuống giường mạnh mẽ va chạm!

🌸 BTV: BTV biên tập H trong ngỡ ngàng. Giờ mới biết là truyện có H, đúng là mừng rơi nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.