Thương Hoài Nghiên ý thức được có điều gì đó không ổn.
Bởi vì ở chỉ trong vòng một giây vừa rồi, thần sắc của Dịch Bạch Đường bỗng nhiên trở nên hết sức kì quái, hơn nữa trong nháy mắt hai vai của hắn cũng trùng xuống, nhìn vô cùng ủ rũ.
"Anh nói", Dịch Bạch Đường mở miệng, trên mặt không có cảm xúc gì, niềm tin bền vững từ trước đến giờ bỗng nhiên không kiên định tại ngay giây phút này, mà lỗ hổng sau khi xuất hiện, nỗi sợ hãi ẩn nấp trong lòng bỗng nhiên sinh sôi nảy nở gấp đôi, không thể ổn định nổi, "Cái người kia... thật sự có thể bị người vượt lên được sao?"
Trong nháy mắt Thương Hoài Nghiên đã hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu.
"Bạch Đường..." Thương Hoài Nghiên lên tiếng, vào lúc này, y nhất định phải nói gì đó.
Dịch Bạch Đường: "Hả?"
Y tìm từ rồi sau đó trực tiếp hỏi: "Lát nữa cậu còn thi đấu không?"
Dịch Bạch Đường, "... Thi đấu."
"Nếu như dùng tình trạng như bây giờ để thi đấu, vậy tôi kiến nghị cậu không cần lãng phí thời gian". Thương Hoài Nghiên nói một cách khách quan, "Nếu như cậu đã nhận định bản thân mình sẽ thua, vậy khẳng định sau đó cậu sẽ thất bại; cho dù cậu có may mắn thắng được đi chăng nữa thì hơn nửa cũng là vì ông ngoại nhường cho cậu thắng."
Dịch Bạch Đường không nói lời nào.
"Hơn nữa," Thương Hoài Nghiên bình thản: "Cậu rất quan tâm đến thắng thua trong lần thi đấu phụ gia này à?"
Dịch Bạch Đường nói: "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong/2533061/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.