Cách nói và thái độ của Chu Long Chu làm cho Giang Hàn Thanh sửng sốt, hắn tặc lưỡi :
- Có chi mà Chu cô nương phải bận tâm như thế.
Hắn nói chưa dứt tiếng thì Chu Long Chu vụt rít lên :
- Lòng dạ của công tử quả là sắt đá... công tử không phải là con người... tôi thù oán công tứ lắm.
Giang Hàn Thanh giật mình, hắn không hiểu tại sao cô gái họ Chu lại nói những lời như thế.
Nhưng hắn chưa xác định kịp ý nghĩ của câu nói của nàng thì hắn chợt nghe bên hông hắn tê rần.
Hắn giật mình thét lớn :
- Cô nương...
Từ trong lòng của Giang Hàn Thanh, Chu Long Chu vụt nhảy phắt lên, nàng cười hăng hắc :
- Giang Hàn Thanh, ngươi đã mắc bẫy ta rồi. ngươi hãy xem ta là ai đây?
Giang Hàn Thanh ngẩng mặt nhìn lên, hán sửng sốt ngạc nhiên nhưng rồi lại bật cười gằn :
- Yên Phi Quỳnh!
Cô gái giật chiếc khăn trên mặt và đáp lời :
- Đúng, Ngũ cung chủ Yên Phi Quỳnh.
Giang Hàn Thanh ngồi bất động, đôi lông mày hơi cau lại :
- Đúng là thứ ám khí vừa độc vừa lợi hại.
Yên Phi Quỳnh xòe ngửa bàn tay, trong lòng bàn tay nàng có một cây kim thật nhỏ, nàng cười tươi :
- Đây là Thiên Tỵ châm một thứ kim trống ruột của Xà Cô Bà cho ta, nó chứa đựng chất độc của hàng trăm con rắn, chi cần phạm vào da là người sắt cũng không còn. Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-huong-tu-lenh/2304409/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.