Thiên tửu trại quá linh đơn,
cổ lai tựu hữu thiên oa.
Quan viên thứ dân nhân nhân khỏa,
ngật thương kỷ bôi bất thác
Nhất lai tiêu sầu giải muộn,
nhất lai thân thương khoái hoạt
Chi khô thiểu ẩm mạc tham đa,
đại sự năng thành bất phá
Duy độc khỏa tửu bất tế,
ngã khuyên minh công biệt học.
Tam trản nhập đỗ xọa mao bao,
chiếm biên nã thương động đao
Tâu lộ nhất lưu tà tà,
mãn thủy hồ ly tước mao
Ngộ trác quang côn dụng quyền đảo,
tỉnh tửu áo hối thảo tảo.
Dịch thơ:
Rượu hơn hẳn linh đan
Từ xưa đến nay đã nấu đun
Từ quan đến dân ai cũng uống
Uống mấy chén không sao
Một là sầu tiêu muộn giải
Hai là trong người thoải mái
Nhưng chỉ nên uống ít đừng tham nhiều
Làm nên việc lớn không hỏng
Chỉ vì uống rượu việc chẳng đặng
Tôi khuyên ngài đừng học
Ba con sâu vào bụng quấy nhào
Đứng dậy cầm giáo cầm đao
Bước đi lảo đảo
Nói năng nhảm nhí sao
Gặp phải du côn nó đấm
Tỉnh ra hối lại kịp nào.
Lại nói chuyện hảo hán đẩy xe nghe lão đạo nói vậy, lập tức với tay rút soạt cây đồng cương nặng ba mươi ba cân dưới càng xe ra.
Quý vị độc giả hẳn sẽ nói: "Cuốn sách này viết toàn chuyện đâu đâu. Chỉ là một gã đẩy xe sao lại có đồng cương? Lại dùng cây đồng cương thay càng xe. Lý nào lại vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190391/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.