Lưu đại nhân ngồi trên công đường nghe khách thương Vương Tự Thuận kể vậy, thầm nghĩ: Theo như lời gã khách buôn này kể thì cả nhà Dương võ cử đã bị lũ cướp này tàn sát rồi. Kẻ làm lỡ chuyện trong vụ này chính là viên tri huyện. Vụ này tất phải làm thế này mới rõ được. Lưu đại nhân nghĩ xong, nói:
- Vương Tự Thuận.
Có Tiểu nhân xin đợi sai bảo.
Lưu đại nhân nói:
- Hai người các ngươi hãy lui xuống viết đơn kiện để bản phủ cho gọi tri huyện Cú Dung và anh em họ Dương này tới xét hỏi.
- Dạ!
Hai người dập đầu, đúng dậy, lui ra khỏi nha môn đi viết đơn kiện. Chuyện của họ không cần kể ra đây.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân hỏi vọng xuống:
- Từ đây tới nha môn huyện Cú Dung cách bao xa?
Nha dịch quỳ xuống, bẩm nói:
- Từ đây cách huyện Cú Dung sáu mươi lăm dặm đường.
Lưu đại nhân gật đầu. Nha dịch đứng dậy, lùi sang một bên. Đại nhân dặn, nói:
- Thư lại, hãy viết một bản công văn gởi sang huyện Cú Dung gọi tri huyện, bảo chính trong vùng và anh em nhà họ Dương cùng tới đây để ta hoàn tất vụ án này.
- Dạ!
Thư lại ứng tiếng, lập tức trở về thư phòng viết công văn, đóng ấn lên rồi sai viên thừa sai trực nhật mang đi ngay. Đại nhân hạ lệnh bãi đường. Đám thư lại tản đi, cổng nha môn đóng lại. Chuyện không cần kể nữa.
Công văn được hỏa tốc chuyển đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190227/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.