Vương Tự Thuận nói:
- Bẩm đại nhân, ngày hai mươi ba tháng chín tiểu nhân tới nghỉ trọ tại quán của ông ta, ông ta kể cho tiểu nhân nghe chuyện gần đây xuất hiện một toán cướp, còn nói: "Ở lại cũng chết, còn bỏ đi e cũng không sống nổi. " Vậy phải làm sao đây? Bẩm đại nhân: May nhờ chủ quán họ Thịnh đây viết một phong thư, bảo tiểu nhân mang tới nương nhờ nhà em họ của ông ta ở Dương gia trang, bảo đảm có thể bình an vô sự. Tiểu nhận cầm theo phong thư ấy tới nhà họ Dương ở Dương gia trang gặp anh em võ cử họ Dương trao thư cho họ, khẩn cầu họ giúp đỡ. Anh em họ Dương vì nể mặt người anh họ nên đã giữ tiểu nhân ở lại nhận lời giúp đỡ tiểu nhân, còn bày cơm rượu khoản đãi rồi đưa tiểu nhân vào thư phòng nghỉ ngơi. Tới khoảng gần canh ba đêm ấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào khiến tiểu nhân giật mình tỉnh dậy nhưng không dám nói năng gì. Tiểu nhân lắng tai nghe ngóng động tĩnh của anh em họ Dương bên gian nhà chính. Chỉ nghe thấy gia nhân vào báo lại với chủ rằng người bên ngoài muốn tìm tiểu nhân. Hai anh em võ cử họ Dương lập tức chuẩn bị, dặn dò thuộc hạ thắp đèn đuốc ngoài sân lên, lại sai gia nhân mở cổng cho chúng vào, bảo dẫn tới đại sảnh. Tiểu nhân vội nhẹ nhàng trở dậy, mở cửa, ra khỏi phòng, ghé tai sát cửa sổ lắng nghe. Tiểu nhân ghé mắt nhìn vào, đếm được mười mấy tên, tên nào tên nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-cong-ky-an/3190225/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.