“Hôn nhân giống như đứa con của mình, ốm thập tử nhấtsinh nhưng vẫn phải chữa chạy. Quan hệ của bọn họ là gì? Chỉ là con chó hoangnhặt được ngoài đường, có vấn đề gì là vứt bỏ ngay. Cậu sợ cái gì, vui lên đi,chịu đựng qua một thời gian, bọn cậu sẽ lại gần gũi bên nhau thôi”, tôi gắng hạthấp giọng, cố nắm chặt ống nghe, tiếp tục bài ca an ủi kéo dài hơn một giờ đồnghồ. Giọng phía đầu dây bên kia vẫn đang nức nở nhưng so với vẻ đau đớn tột độlúc đầu, rõ ràng đã dịu hơn rất nhiều. Minh tuệ là bạn thân đã gắn bó với tôihơn mười năm. Người đàn ông cô ấy lấy làm chồng và chung sống suốt năm năm qualà kết quả của sự chọn lựa kĩ càng của cha mẹ cô.Nhưng giờ đây, vì niềm vuimới, anh ta đòi ly hôn, nửa đêm cô khóc tâm sự, dĩ nhiên tôi không thể bỏ mặclàm ngơ. Ly hôn, tôi cười khẩy một tiếng. Ly hôn dễ dàng như vậy ư? Tìm kiếmniềm vui là lẽ thường tình của con người, ai cũng có thể hiểu được nhưng tronglúc hạnh phúc, rất ít người thông minh dự đoán được niềm đau nỗi buồn trongtương lai. Gã đàn ông ngu ngốc đó sẽ hối hận mà thôi. 
“Lưu Bạch, chỉ có cậu khuyên tớ như vậy, người khác đều bảo tớ ly hôn ngay, đểhắn cút đi với hai bàn tay trắng. Chỉ có cậu mới khuyên tớ như vậy.” 
“Bọn họ đâu có hiểu ly hôn là như thế nào? Bận tâm làm gì?” 
Đầu giây bên kia ngần ngừ một lát, rồi khẽ nói: “Lưu Bạch, cậu có hận bọn tớnăm xưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964540/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.