Xe dừng lại ở vị trí quen thuộc, tôi liếc nhìn đồnghồ, còn một ít thời gian trước khi đến giờ lên lớp, chi bằng đến Wagas ngồi mộtlát, tiện thể đọc nốt cuốn tiểu thuyết hôm qua đang đọc dở. Nghĩ vậy, tôi bènvới người, lấy chiếc túi xách ở hàng ghế sau. Tôi lấy túi laptop rồi vòng raphía cốp xe, một tay cầm túi, một tay mở cốp xe lấy đồ tập thể dục. Túi laptopto và nặng khiến tôi không biết nên cầm thế nào.
Đúng lúc đó, chiếc xe đỗ bên cạnh mở cửa, một người đàn ông mặc áo Polo bướcra, thấy dáng vẻ của tôi bèn quay người lại, mỉm cười hỏi: “Cô có cần giúpkhông ạ?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, miệng mỉm cười. Dường như được khích lệ, anh ta càngcười tươi hơn, đưa tay ra định đỡ túi giúp tôi. Tôi lùi một bước, mở cửa xe,đặt túi laptop vào trong, sau đó nhẹ nhàng mở cốp xe lấy đồ thể thao ra rồingẩng đầu lên và vẫn cười tươi. Người đàn ông đó nhìn mọi động tác của tôi mộtcách ngỡ ngàng, sau đó nhún vai cười gượng rồi quay người bỏ đi.
Bước vào thang máy, hình ảnh tôi xuất hiện trong gương: trên vai khoác túi đựngdụng cụ to đùng, một tay vẫn xách túi laptop đen, chiếc áo tay lỡ để lộ cánhtay gầy gò như không kham nổi. Trong mắt người khác, tôi chỉ là một phụ nữ gióthổi là bay. Một mình lặc lè với đống đồ, thảo nào luôn có người muốn đưa tayra giúp đỡ.
Đưa tay ra giúp đỡ? Tôi không cần. Nếu mọi việc trên thế gian cần phải dựa vàobản thân để giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964531/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.