Lần này tôi không còn ngủ say ly bì như lần trước nữa.Cho về phòng rồi lại đi ra, tôi nhắm nghiền mắt, coi như không biết gì. Mẹ cũngđến bên giường, nắm tay tôi khóc thút thít nhưng có bác sĩ ở bêncạnh an ủi giải thích, nói tôi chỉ bị gãy xương vài chỗ, nhìn thì rất sợ nhưngyên tâm dưỡng bệnh thì không có gì đáng ngại. Có tiền là được hưởng các dịch vụtốt nhất, hai mươi tư giờ chăm sóc đặt biệt, mẹ muốn ở lại trông thêm nhưng lạiđược khuyên về nhà nghỉ ngơi. 
Đến khi tỉnh giấc, tôi mở mắt thấy xung quanh tối đen như mực, phòng bệnh imlặng như tờ. Người đã đỡ đau hơn trước, tôi thử cử động ngón tay, mặc dù vẫnhơi khó khăn nhưng cũng đã có cảm giác cơ thể này bắt đầu nghe theo sự điềukhiển của mình. 
Cửa khẽ đẩy ra, cô y tá mặc bộ đồng phục màu hồng phấn bước đến, hỏi tôi có cầngì không? Sau khi thấy tôi từ chối, cô lại mỉm cười đi ra. 
Tôi nhắm mắt lại, cố ép mình ngủ tiếp nhưng những chuyện vừa trải qua đã khiếntôi mệt mỏi rã rời. Hiện tại, tôi chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn quay về với bóngtối để tìm kiếm những khoảnh khắc bình yên. 
Tiếng đẩy cửa lại vang lên, công tác phục vụ của bệnh viện này cũng hơi tháiquá, làm phiền người bệnh hơi nhiều. Tôi nhắm mắt lại, khẽ lên tiếng: “ Chị ytá, tôi thực sự không cần gì cả”. 
Không có tiếng đáp, có người bước đến giường. Tay tôi bị một bàn tay quen thuộcnắm chặt. Sở Thừa! Tôi giật mình mở mắt, gương mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964457/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.