Vẫn có thể cười, vẫn có thể làm cho những người xungquanh quan tâm đến, tôi yên lòng trở lại. Tôi rất nổ lực để mình được vui. Thờigian như nước chảy, róc rách mỗi ngày. Một năm sau, trong đợt kiểm tra sức khỏeđịnh kỳ, bố tôi phát hiện ra một khối u ở lá lách. Cuộc sống yên bệnh của tôilại một lần nữa rơi vào tâm trạng lo lắng, khủng hoảng. Ngày ngày, bố cần cóngười chăm sóc, Mạt lợi cũng cần người lo lắng, tôi vẫn phải đi làm, không biếtsức khỏe của mẹ có chịu được không? Cuộc sống lại một lần nữa giương bộ mặt gớmghiếc khiến tôi luống cuống, không thể vẹn toàn mọi đường. 
Nhận được thông báo mổ cắt khối u của bệnh viện, tôi thẫn thờ đi ra bãi đỗ xe.Thượng Hải đầu thu, ánh nắng rực rỡ nhưng lòng tôi lại băng giá. Đột nhiên, tôinghe thấy tiếng suýt xoa của một cậu thanh niên trẻ bên cạnh, đang định lườmcho cậu ta một cái thì nghe thấy cậu ta reo lên: “ Masetcati! Lần đầu tiên nhìnthấy, bốc thật!”. 
Tôi đỏ mặt, hóa ra là người ta khen xe ô tô, tôi lại tưởng họ khen mình. Bấtgiác tôi ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe màu đen đang đỗ trước mặt tôi, một vậtthể cồng kềnh, chiếc xe bóng loáng, đẹp đến choáng ngợp. Tôi cũng choáng, khôngphải vì nó đẹp mà vì bản thân nó. Chiếc xe mà tôi không thấy có cái thứ hai ởThượng Hải này đã quá quen thuộc đối với tôi, Cho đến! 
“Lưu Bạch”, chưa kịp phản ứng gì, cửa xe bật mở, Cho bước xuống, mỉm cười gọitôi. Tôi nhìn anh ta chẳng nói chẳng rằng, sự xuất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-bach-anh-yeu-em/1964455/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.