Nếu có người ngoài ở đây, vẽ lại khung cảnh trước mắt này thành một bức tranh thì ấy sẽ là danh hoạ tuyệt diệu đến nhường nào.
Cây đại thụ cao bằng trời rạng rỡ những cánh hoa hồng phấn lung linh, hoa như mưa ào ào rơi xuống, vương trên tóc, trên vai, trên mặt.
Nếu như chỉ có hai người, dù là đôi nam nữ, hoặc đôi nam, hoặc đôi nữ đi chăng nữa thì vẫn sẽ lãng mạn đến mê hồn.
Nhưng không may là lại đếm ra tận năm cái đầu ở đây.
A Bảo vứt bỏ ý nghĩ linh tinh sinh ra trong giây lát, bình tĩnh nâng tay làm thủ thế "Tạm thời đừng nóng" với Quách Uyển Giang: "Bình tĩnh chút nào, có việc gì cứ từ từ nói. Mọi người đều dùng chung một ngôn ngữ, có gì mà không giao lưu được? Cho dù không cùng loại ngôn ngữ thì tôi cũng có thể tra Baidu. À à, Baidu cũng có từ điển chữ cổ đó, ông nghiên cứu chút đi nè..."
Quách Uyển Giang nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên toát ra vẻ tà mị tự nhiên: "Ta là chủ nhân nơi này, ngươi nhận ra ta, sao còn chưa rời đi?"
"Ông thả bạn của tôi ra trước đã." A Bảo nói.
Quách Uyển Giang đáp: "Nàng là nữ chủ nhân nhà họ Quách, ở lại là lẽ đương nhiên."
A Bảo nháy mắt, ngoáy tai, sợ mình đã bị mấy cánh hoa đào mê hoặc dẫn đến nghe nhầm: ""Nữ chủ nhân nhà họ Quách" là có ý gì?"
Tay Quách Uyển Giang xoa nhẹ ngón cái của Thương Lộ Lộ, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, dịu dàng nói: "Vợ của ta."
Thương Lộ Lộ vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-2-quy/1010633/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.