Mu bàn tay truyền đến cảm giác lành lạnh, xúc cảm quen thuộc, A Bảo nhận ra ngay thân phận của người đó, lòng tràn đầy bất ngờ và tủi thân hỗn loạn tạo thành cảm xúc phức tạp đến cùng cực — chứa đầy chờ mong lại khó nén uất ức.
"Tập trung." Giọng nói thanh lãnh như dòng suốt mát giữa sa mạc, càng thêm mê hoặc lòng người.
Bây giờ trong đầu A Bảo như một đống bột nhão, chỉ có một suy nghĩ:
Người ấy đến rồi.
Người ấy đã đến.
Cuối cùng người ấy cũng đến.
Dường như ý thức được người trong lòng trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể "tỉnh táo", người đằng sau nhận mệnh mà rung chuông, thì thầm chú ngữ, thư thái nhàn nhã mà vẫn rõ ràng lưu loát.
Ngay khoảnh khắc âm cuối cùng thốt lên, trời đất như thể hình thành luồng khí mãnh liệt bắt nguồn từ hư vô, thế tới hung hãn, trong không trung xuất hiện một khe nứt nhỏ trắng sáng, như vết nứt thủy tinh, mới đầu chỉ là mảng nhỏ, ngay sau đó lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng vỡ tan.
Những mảnh vụn bạc bay ra xung quanh lấp lánh như pha lê, tạo nên cảnh đẹp lung linh lộng lẫy.
Cổng Địa phủ mở rộng, lộ ra một lối đi sâu thẳm, âm khí lạnh lẽo giá rét toả ra từ đó đủ để tổn thương bất cứ người sống nào lởn vởn xung quanh.
A Bảo chớp mắt, rốt cuộc cũng "rút" ánh mắt từ trên mặt của người trước mắt xuống, quay đầu nhìn về phía cổng địa phủ vừa rồi còn mãi nhớ mong. Nhưng chưa được hai giây, cậu lại quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-2-quy/1010624/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.