Theo màn khói đen mịt mù, thảm cỏ vốn xanh tươi mơn mởn bỗng chốc biến thành một hố cát vàng. Không nhìn thấy bóng dáng Khương Tề đâu nữa, dường như khuôn mặt tươi cười ban nãy của hắn chỉ là một màn ảo giác mà thôi. 
Tiếp đó, thêm hơn chục viên pháo bị bắn xuống thảm cỏ, thảm cỏ vốn xanh um tươi tốt trong chớp mắt chỉ còn lại những cát vàng. 
Cách màn khói, có thể thấp thoáng trông thấy hình dáng của chiếc thuyền chiến khổng lồ màu đen, rất nhiều thuyền chiến, đen kịt một mảng, ngay ngắn chỉnh tề tiến thẳng vào bờ. 
Lâm Trục Lưu nhìn đám thuyền chiến đang chậm rãi tiến lại gần, cau mày định nhảy ra khỏi chiến hào. 
“Thủ lĩnh! Cô làm gì thế!” Tề Phong kéo nàng lại, nói: “Ngoài kia bắn ra một viên, cái gì cũng tiêu luôn đấy!” 
Lâm Trục Lưu nghiến răng đáp: “Khương Tề đang ở ngoài kia, cho dù hắn còn sống hay đã chết ta cũng phải ăn nói rõ ràng với lão hầu gia chứ?” 
“Thủ lĩnh cô điên rồi! Uy lực của hỏa pháo kia lớn thế nào ban nãy cô cũng thấy rồi, nếu đưa hỏa pháo trên thuyền xuống được dưới bờ, thì có thể san bằng cả Qua Tỏa! Bây giờ cô đi kiếm một người không biết còn sống hay đã chết kia về, nói không chừng bản thân cô cũng phải bỏ mạng!” 
Lâm Trục Lưu nhìn vẻ mặt lo sốt vó của Tề Phong, nàng không đáp lời hắn, mà nhìn chằm chằm về phía hồ Minh Châu. 
Tề Phong nương theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy màn sương mù mịt trên mặt hồ Minh Châu vẫn chưa tản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560727/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.