Sau sự xuất hiện của cơn bão cát ngày hôm qua, thì không thấy cơn bão nào xuất hiện nữa. Cả sa mạc trở nên im lìm, thi thoảng vài ngọn gió thoáng qua thổi tung một đám cát nhỏ, sau đó rất nhanh cũng trở về vị trí ban đầu.
Đồ ăn và nước uống đều cạn kiệt, nhưng bên cạnh có người mình yêu thương bầu bạn, thì hoang mạc này không còn giống địa ngục như lúc ban đầu nữa, bước chân bất giác nhanh hơn không ít.
Đi suốt từ sáng sớm đến giữa trưa, Tiêu Mị và Lý Lộc chưa dừng lại nghỉ ngơi lần nào. Lâm Trục Lưu thấy thương y, khản giọng nói: “Tiêu ca, nghỉ ngơi một lát đi.”
Tiêu Mị lắc đầu, khẽ đáp: “Yên tâm.”
Có lẽ thật sự là khổ tận cam lai, Tiêu Mị cõng Lâm Trục Lưu đi thêm hai canh giờ nữa, cuối cùng bỗng nghe thấy tiếng chuông của lạc đà lanh lảnh đằng trước. Dõi mắt về phía ấy, thì trông thấy một đoàn thương nhân đang băng qua cồn cát cao cao.
Lý Lộc đang định lớn tiếng gọi, thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc giòn giã vang lên: “Thủ lĩnh!”
Mấy người họ nhìn về phía ấy, thì thấy Hàn Tiểu Tứ đang nhón chân đứng trên lưng lạc đà, mặt mày phấn khích vẫy tay loạn xạ với họ.
“Tướng quân, Lâm tướng quân, là Tiểu Tứ!” Lý Lộc chỉ về phía đoàn thương nhân kia, giọng nói kích động run run.
“Thủ lĩnh! Cuối cùng cũng tìm được mọi người, nếu còn không tìm được thì tôi với Tề Phong cũng sắp phát điên lên rồi!” Hàn Tiểu Tứ nhảy xuống khỏi lạc đà, chạy như điên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560717/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.