Chương trước
Chương sau
Ban đêm ở Ẩn Vu không giống Qua Tỏa lắm, bầu trời ở đây tối hơn, đen kịt đến mức nhìn không rõ những vì sao.
Tiêu Mị buộc sợi dây cuối cùng cho doanh trướng của Lâm Trục Lưu xong, đặt hũ nước nóng cạnh đầu giường, rồi mới bắt đầu cởi áo giáp trên người ra.
Lâm Trục Lưu thấy y lấy túi vải từ trong bọc hành lý ra, cầm bộ y phục màu đen được gấp gọn gàng trong đó ra giũ giũ, sau đó cực kỳ thuần thục mặc vào.
Đây là đồ cũ thời Tiêu Mị còn là ngân vệ ẩn vũ ở Ung đồng từng mặc, bởi vì ẩn vũ phải nấp vào chỗ tối, nên không thể mặc những bộ khải giáp phát ra tiếng động trong lúc di chuyển được, chỉ có thể chọn những bộ trang phục nhẹ nhàng đơn giản. Đây cũng là điểm nguy hiểm nhất của ám vệ: Tuy có thể tập kích trong nháy mắt, nhưng bởi vì cơ thể không hề có giáp sắt bảo vệ, nên tỉ lệ bị tập kích cũng cực kỳ cao.
“A Trục, đêm nay hãy cứ yên tâm ngủ, bên ngoài đã có ta dẫn người gác đêm.”
Trước giờ Tiêu Mị chưa từng sửa soạn như vậy trước mặt Lâm Trục Lưu bao giờ, những chỗ khác vẫn vậy, nhưng khi búi tóc lên cao khiến y trông trẻ trung hơn rất nhiều, thậm chí có thể gọi là chàng thiếu niên.
Làn da y vốn dĩ đã trắng, ngũ quan đường nét tuy sâu, nhưng hai mắt lại rạng rỡ hệt như những vì tinh tú, khiến khuôn mặt y thêm vài phần trẻ con.
Lâm Trục Lưu nhìn dáng vẻ này của Tiêu Mị, chợt không thốt nên lời. Sửng sốt hồi lâu mới nói: “Tiêu ca, tối nay… phải cẩn thận một chút.”
Tiêu Mị gật đầu, khẽ hôn một cái lên trán nàng, rồi xoay người bước ra khỏi doanh trướng.
Các tướng sĩ của Qua Tỏa hạ trại tại vùng hoang dã, đêm khuya sương lạnh rơi xuống, rét buốt thấu xương.
Tiêu Mị thấy chòi canh đã được dựng xong, chuẩn bị tập hợp binh lính gác đêm mà y đã chọn từ trước, ngậm một cái còi nhỏ trong miệng, sau đó dùng lực mạnh vỗ lên lưng hắn.
“Tiêu ca, không ngủ ư?” Hàn Tiểu Tứ đi vòng lên trước mặt y, cười híp mắt hỏi.
Tiêu Mị xua tay, “Phản quân của Ẩn Vu đã biết chúng ta hạ trại ở đây đêm nay, có lẽ ám vệ của chúng sẽ đến tập kích. Ta vào Lý Lộc dẫn một đội binh trấn thủ, mọi người hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi.
“Tiêu ca… huynh muốn đích thân canh gác ư?” Hàn Tiêu Tứ sửng sốt.
Tiêu Mị gật đầu, cười híp mắt, “Nàng ấy ở đây mà, ta sẽ không để binh sĩ của nàng ấy chết oan uổng dù chỉ một người.”
Dứt lời y ngậm chiếc còi khẽ huýt một tiếng, lập tức có bảy hắc y nhân lẳng lặng xuất hiện sau lưng y. Mấy người nọ ngẩng đầu, thì ra đó là Lý Lộc và mấy tàn binh Ẩn Vu lúc ăn cơm đã ngồi bên cạnh y.
“Tiêu ca, họ là…”
“Họ là người thuộc quân ám vệ của Ẩn Vu, bằng lòng chống lại phản quân cùng chúng ta, sẽ cùng ta ngăn chặn ám vệ tập kích quân doanh. Mấy hôm nay, ban ngày giết địch nhờ mọi người, còn ban đêm canh gác hãy cứ giao cho bọn ta.”
Tiêu Mị khẽ gật đầu với mấy người kia, họ liền giống như ma quỷ lẩn vào bóng đêm. Một lúc sau, chỉ thấy bốn góc trên chòi canh xuất hiện thêm mấy cái bóng.
Tiêu Mị khẽ khởi động cơ quan trên chiếc hộp, hai cạnh của chiếc hộp bật ra, hóa ra là chiếc nỏ cơ quan được thiết kế cực kỳ tinh xảo. Y cởi đai lưng dài trên hông quấn lên nóc của chòi canh kế bên, xoay người nhảy vọt lên.
“Đứng đực ra đấy làm gì? Ngày mai lên chiến trường mà còn hoang mang, chớ trách ông đây cười đệ cả năm.” Tiêu Mị cúi xuống nhìn Hàn Tiểu Tứ đang đứng ngẩn người bên dưới cười nói.
Hàn Tiêu Tứ cười toét miệng với Tiêu Mị, phủi mông đi vào trong doanh trướng.
Tiêu Mị và một ám vệ tên Đổng Thành đóng giữ phía đông nam của chòi canh, doanh trướng của Lâm Trục Lưu cách nơi này không xa lắm.
Chỉ thấy y núp vào một vị trí cao cao trên chòi canh, tay cầm một chiếc nỏ, liếc mắt nhìn quanh tứ phía. Trời về đêm buốt lạnh thấu xương, gió rét quét qua khiến sắc mặt Tiêu Mị trắng bệch, đôi môi lạnh cóng gần như tím tái cả lại.
Đổng Thành vốn là người Ẩn Vu, đã quen với cái khí hậu chết tiệt này. Hắn thấy sắc mặt Tiêu Mị như vậy thì cảm thấy không nỡ, bèn khuyên nhủ: “Tiêu tướng quân, nếu ngài thấy lạnh quá, thì về phòng nghỉ ngơi một lát đi…”
Tiêu Mị cười xua tay, “Không sao, thật ra ta chịu được lạnh, chỉ tại khuôn mặt không ra gì này của ta thôi. Trước đây ở đế đô đã vậy rồi, chỉ cần hơi lạnh thì sẽ kém thế này, thật ra trong người ta còn thấy nóng cơ.”
Đổng Thành quan sát dáng vẻ hiện giờ của Tiêu Mị, bày ra vẻ mặt không tin.
Thật ra Tiêu Mị không hề nói dối, trước đây thời còn ở Ung Đồng, thậm chí y đã từng nấp trong hồ nước lạnh tận mấy canh giờ chỉ để ám sát một tướng lĩnh của quân địch, mức độ lạnh như hiện giờ không là gì với y cả. Buồn cười là lần ám sát kia, tướng quân của địch tưởng rằng y là ma quỷ chui từ địa ngục ra khỏi hồ nước, trong lúc thất thần đã bị y một đao giết chết.
Thời gian cứ tích tắc từng phút từng giây, tựa như rất lâu, song tựa như đã trôi qua trong thoáng chốc.
Bốn bề doanh trại có vẻ như vẫn rất yên bình, nhưng lại khiến người ta cảm giác được hơi thở nguy hiểm luôn rình rập tứ phía.
Giờ mão ba khắc, sắc mặt Tiêu Mị trở nên trầm trọng, y nhìn về phía đông, chân trời đã chớm hừng đông, ngay cả Đổng Thành bên cạnh cũng không kiềm được xiết chặt song kiếm.
Gió lạnh thổi qua từng cơn, mang theo luồng sát khí lạnh lẽo.
Tiêu Mị lặng lẽ mở sẵn chiếc nỏ cơ quan trong tay, hình như đang yên lặng chờ đợi điều gì đó.
Đột nhiên, y thả người nhảy xuống khỏi chòi canh, xoay chiếc nỏ cơ quan trong tay một vòng, chợt nghe thấy ba tiếng mũi tên xé gió lao ra, ngay sau đó liền có ba thi thể va vào bên cạnh chòi quan sát.
Sau đó y lập tức xoay người, móc sợi roi mềm trong tay áo lên xà ngang của chòi canh, nhảy vọt lên, lẩn tránh từng đợt ám khí phóng đến từ bốn phía.
Tiêu Mị một tay cầm sợi roi, một tay cầm chiếc nỏ lớn, bắn tên về phía phương hướng phóng ra ám khí. Chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống liên tục trong bóng tối, im hơi lặng tiếng chết ngay tức thì.
Trên chòi canh, Đổng Thành thấy Tiêu Mị và ám vệ của quân địch giao đấu, bèn tập trung tinh thần quan sát xung quanh, dùng phi tiêu hoa mai và kiếm trong tay ngăn chặn ám tiễn phía sau giúp y. Bên ngoài sóng ngầm cuồn cuộn, Lâm Trục Lưu ngủ trong trướng dường như cũng cảm giác được điều gì đó.
Nàng vốn ngủ rất tỉnh, tiếng ẩu đả khẽ khàng bên ngoài khiến nàng choàng tỉnh giấc, chỉ kịp khoác chiếc áo choàng để bên cạnh giường, sau đó lao như bay ra khỏi doanh trướng.
Bấy giờ Tiêu Mị đang cùng với Sở Thành và bảy, tám tên ám vệ giao đấu.
Ba tên ám vệ chuẩn bị đồng thời hạ sát chiêu với Tiêu Mị, thì Lâm Trục Lưu hùng hổ rút Long Nha Nhung Dữ bên hông ra, chiếc roi thép như rắn độc quật về phía ám vệ, sợi dây dài đoạt mất tính mạng của hai tên trong số đó. Cùng lúc này, đoản đao trong tay Tiêu Mị cứa ngang cổ họng của một tên khác.
Toàn bộ ám vệ đến đánh lén đã bị Tiêu Mị dẫn dụ xuất đầu lộ diện hết cả, nên Lâm Trục Lưu không còn lo nghĩ gì nữa, chiếc roi tựa như hồng nhạn bay lượn, trong chốc lát họ cùng nhau hợp lực xử lý toàn bộ mấy gã ám vệ còn lại.
Ánh mắt Tiêu Mị quét bốn xung quanh, mãi đến khi xác nhận đã xua tan nguy hiểm, mới thở phào một hơi. Bấy giờ y mới phát hiện gò má trái hơi rát, nên dùng tay khẽ chạm vào, xúc cảm dính nhớp kia, còn đau đớn mãnh liệt hơn cả đứng trong gió rét.
Bấy giờ Lâm Trục Lưu cũng ngoảnh sang nhìn y, chỉ nhìn thoáng qua, song lại khiến sắc mặt nàng bỗng chốc tái mét, hai cánh môi cũng bắt đầu khẽ run rẩy.
Sắc mặt Tiêu Mị trắng bệch, vết thương sâu hoắm và vệt máu đỏ tươi trên gò má trái phối hợp với sắc mặt tái nhợt trông càng dữ tợn, bờ môi lạnh đến mức tím tái càng khiến Lâm Trục Lưu đau lòng hơn nữa.
“Tiêu ca… mặt của chàng…” Lâm Trục Lưu nghẹn ngào, giọng nói vụn vỡ. Nàng cởi áo choàng, kéo Tiêu Mị vào lòng ôm lấy.
Lâm Trục Lưu mặc kệ Đổng Thành đang đứng trên chòi canh, chỉ muốn áp mặt mình lên mặt Tiêu Mị.
Gương mặt tái nhợt của y lạnh lẽo, khiến nàng không kiềm được khẽ hôn lên làn da trắng ngần nọ, tựa như muốn truyền hơi ấm của mình sang cho y.
“A Trục, yên tâm, thật ra ta không thấy lạnh như nàng nghĩ đâu.” Tiêu Mị khẽ vỗ về lên lưng nàng, vừa tách khỏi cơ thể ấm áp của nàng vừa dịu dàng nói: “Về ngủ đi, còn nửa canh giờ nữa trời mới sáng.”
“Như thế này… sao ta có thể ngủ được nữa…” Lâm Trục Lưu nghiến răng.
Tiêu Mị thấy nàng đau lòng cho y mà đôi mắt đỏ hoe, thì cảm thấy cõi lòng như nhũn ra, dù bản thân có phải chịu khổ đến thế nào cũng đều cảm thấy ngọt ngào cả.
Y kéo mạnh Lâm Trục Lưu vào lòng, quấn nàng vào trong áo choàng của mình, móc sợi roi lên nóc của chòi canh rồi nhảy vọt lên, để cả hai người đều lên trên đó.
“Đổng Thành, về nghỉ ngơi một lát đi, nơi này có bọn ta gác rồi.” Tiêu Mị nói.
Đổng Thành nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt toát lên vẻ ngưỡng mộ, sau đó đứng dậy nhảy xuống khỏi đài, đi về phía doanh trướng của mình.
Thấy Đổng Thành đã đi xa, Tiêu Mị nheo mắt nhìn Lâm Trục Lưu một lát, hỏi nàng: “A Trục, ngày mai chúng ta phải giao đấu với quân đội của ai?”
Lâm Trục Lưu cởi chiếc áo choàng rộng trên người ra, trùm lấy cho hai người, chỉ để lộ đầu ra ngoài, lúc này mới hài lòng nói: “Tối qua đã nhận được mật báo của Đoạn Trầm Phong, đại quân của Đoạn Lễ đóng quân ở dốc Tiêu Lương cách thành bắc không xa, quân bị của Đoạn Lễ kém nhất trong mấy phản vương, hôm nay chúng ta tiêu diệt hắn trước, nâng cao sĩ khí cho toàn quân.”
“Cũng đừng xem thường hắn quá, nghe nói quân bị của Đoạn Lễ không bằng những phản vương khác, nhưng cũng rất hữu dụng, nàng phải cẩn thận mới được.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, khẽ hôn lên gò má y, rồi nói: “Chàng cũng vậy.”
- Shen dịch -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.