Tuy Lâm Trục Lưu là tướng quân, nhưng nàng không hề cảm thấy chuyện ăn vận nữ trang hay điểm phấn tô son là chuyện mất mặt.
Nhưng nếu phải mặc bộ y phục màu sắc sặc sỡ đến mức ngớ ngẩn này lên người, sau đó bôi phấn thoa son lên mặt, thì nàng sẽ xấu hổ đến chết mất!
Trước đây lúc nhảy múa nàng từng mặc váy tay đỏ, nhưng bộ y phục kia chỉ khoác thêm một lớp ở bên ngoài, chủ yếu là vẫn chú trọng vào ngoại hình. Còn bộ cung trang ống tay rộng này, hiển nhiên chú trọng vào vải vóc, hơn nữa Lâm Trục Lưu cảm thấy chất liệu này hoàn toàn không phù hợp với nàng.
“Lâm Trục Lưu ta cả đời này, chưa từng làm chuyện ngớ ngẩn như vậy lần nào!” Nàng kéo bộ y phục rườm rà, hai hàng lông mày cau lại đến mức có thể kẹp chết cả con muỗi.
“Sao thế?” Tiêu Mị cười hỏi nàng.
“Xấu – xí.” Lâm Trục Lưu gằn từng chữ rõ ràng.
“Xấu xí?” Tiêu Mị ngẩn người, “Ta cảm thấy cũng đẹp lắm mà.”
Lâm Trục Lưu lắc đầu.
Tiêu Mị vẫn chưa hiểu, không phải nàng cảm thấy y phục xấu, bộ y phục này nàng mặc quả thật không xấu, nhưng nó không phải là thứ mà một võ khôi nên mặc.
Gặp riêng Minh Phương phu nhân thì cũng thôi đi, nhưng họ phải yết kiến thánh giá ở Hạc Tử đài, chắc chắn sẽ gặp các võ tướng trước đây từng cùng nhau vào sinh ra tử, trong số những người này không thiếu những người đã bước sang tuổi xế chiều. Nếu khiến các tướng quân lớn tuổi giật mình mà ngất xỉu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tuong/560683/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.