Phần 3/3
11
Một nén nhang* sau.
(*đơn vị đo thời gian ngày xưa, thời gian đốt hết một cây nhang khoảng 10-15 phút)
Ta và Tề Chiêu lần lượt bị ném vào phòng chất củi. Cái trán của Tề Chiêu đã sưng tấy đỏ bừng lên.
“Trẫm, trẫm muốn tru di cửu tộc nhà các ngươi!!!”
“Úi chà, ta sợ quá đi à!” Hộ vệ cười ha hả, dùng đao chỉ vào ta. “Hắn nói hắn là Hoàng Thượng, thế còn ngươi là ai?”
Tề Chiêu cướp lời: “Nàng ấy là Nhiếp Chính Vương Phi. Ngươi mà động vào một cọng tóc của nàng thì ngươi chết chắc rồi!!!”
“Úi chà chà, ta lại sợ quá cơ!” Hộ vệ dò xét nhìn ta sau đó lớn tiếng cười nhạo. “Như này mà cũng có thể gả cho Nhiếp Chính Vương thì chẳng phải ta đây cũng có cơ hội ở bên ngài ấy à?”
Dứt lời, tay hộ vệ cao lớn thô kệch ném đao lớn xuống, phô ra dáng người đầy tự hào…
…vặn vẹo thành hình chữ S!
Tề Chiêu kinh ngạc đến không ngậm được miệng.
Ta: “…”
Sự im lặng thay lời muốn nói.
Nhìn ra rồi, gã này chắc chắn là khách quen của Nam Phong Quán* sát vách.
(*kỹ viện nam)
Hộ vệ khoe dáng xong cảm thấy mỹ mãn mà nhặt đao lên nhăm nhe dọa chém: “Chờ lão gia xong việc thì sẽ tự mình xử lý các ngươi!”
Cửa phòng chất củi sập lại.
Tề Chiêu hung tợn lảm nhảm: “Thái Phó, lão cứ chờ đấy! Trẫm đã muốn tru di cửu tộc nhà lão lâu rồi!!!”
Ta đình công nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tinh-tuong-duyet/3492570/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.