Phần 2/3
6
Chạng vạng tối, Quý Bùi Khanh khêu đèn ngồi bên mép giường kiểm tra tấu chương Hoàng Đế đã phê duyệt.
Có lẽ hôm nay công việc hơi bộn bề nên hắn có vẻ mệt mỏi, lười biếng tựa nghiêng trên đệm kê tay mặc kệ áo khoác ngoài trượt xuống chấm đất, thỉnh thoảng cầm bút khoanh một vòng.
Ta chống cằm nhìn hắn đến ngơ ngẩn.
Quý Bùi Khanh rất đẹp, nhưng sự sát phạt quyết đoán của hắn khiến người ta xem nhẹ vẻ đẹp ấy.
Chỉ có lúc không hề cảnh giác thế này trông hắn mới đẹp biết bao.
Cảm nhận được tầm mắt của ta, Quý Bùi Khanh hé mí mắt thêm chút xíu nhìn qua: “Lại đây giúp bổn vương mát xa đi.”
“Tới liền.”
Ta nhìn lướt qua tấu chương trên tay hắn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Uỷ quyền cho thương nhân?”
“Ừ.” Quý Bùi Khanh không hề khách khí mà đưa hẳn tấu chương cho ta xem. “Trừ bỏ hai mặt hàng muối và sắt phải do cơ quan có thẩm quyền kinh doanh thì về cơ bản các mặt hàng khác đều có thể do bá tánh buôn bán .”
Ba năm trước Đại Kỳ đứng bên bờ sụp đổ nên ban hành chính sách khuyến nông kiềm thương để củng cố căn bản.
Hiện tại thiên hạ thái bình, là lúc tìm biện pháp để phát triển kinh tế rồi.
Hồi trước bởi vì đa số mặt hàng đều do quan phủ buôn bán nên ta chỉ có thể kiếm ít tiền trinh qua hiệu cầm đồ, son phấn, đồ thủ công linh tinh.
Bây giờ thay đổi chính sách rồi, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-tinh-tuong-duyet/3492569/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.