Chương trước
Chương sau
Phần 2/3

6

Chạng vạng tối, Quý Bùi Khanh khêu đèn ngồi bên mép giường kiểm tra tấu chương Hoàng Đế đã phê duyệt.

Có lẽ hôm nay công việc hơi bộn bề nên hắn có vẻ mệt mỏi, lười biếng tựa nghiêng trên đệm kê tay mặc kệ áo khoác ngoài trượt xuống chấm đất, thỉnh thoảng cầm bút khoanh một vòng.

Ta chống cằm nhìn hắn đến ngơ ngẩn.

Quý Bùi Khanh rất đẹp, nhưng sự sát phạt quyết đoán của hắn khiến người ta xem nhẹ vẻ đẹp ấy.

Chỉ có lúc không hề cảnh giác thế này trông hắn mới đẹp biết bao.

Cảm nhận được tầm mắt của ta, Quý Bùi Khanh hé mí mắt thêm chút xíu nhìn qua: “Lại đây giúp bổn vương mát xa đi.”

“Tới liền.”

Ta nhìn lướt qua tấu chương trên tay hắn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Uỷ quyền cho thương nhân?”

“Ừ.” Quý Bùi Khanh không hề khách khí mà đưa hẳn tấu chương cho ta xem. “Trừ bỏ hai mặt hàng muối và sắt phải do cơ quan có thẩm quyền kinh doanh thì về cơ bản các mặt hàng khác đều có thể do bá tánh buôn bán .”

Ba năm trước Đại Kỳ đứng bên bờ sụp đổ nên ban hành chính sách khuyến nông kiềm thương để củng cố căn bản.

Hiện tại thiên hạ thái bình, là lúc tìm biện pháp để phát triển kinh tế rồi.

Hồi trước bởi vì đa số mặt hàng đều do quan phủ buôn bán nên ta chỉ có thể kiếm ít tiền trinh qua hiệu cầm đồ, son phấn, đồ thủ công linh tinh.

Bây giờ thay đổi chính sách rồi, ta đây chẳng phải là có thể chơi lớn luôn à???

Nghĩ đến đây, ta hào hứng ngồi xổm xuống, bắt đầu bóp chân cho Quý Bùi Khanh.

“Phu nhân có ý gì đây?” Hắn nhướng mày.

Ta chớp chớp mắt: “Cho ta vay ít tiền đi~”

Muốn chơi lớn thì chút vốn riêng này của ta chắc chắn là còn khuya mới đủ.

Đầu ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn ra chiều suy tư lắm: “Cũng được, nhưng chỉ cho người cùng bổn vương lêu lổng vay thôi.”

Ta: “…”

Rốt cuộc có thôi đi không!!!

Quý Bùi Khanh khẽ cười một tiếng, nghiêng người ngửa đầu hỏi: “Phu nhân thấy ổn không?”

“Rất ổn!”

Ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, duỗi tay ghì vai Quý Bùi Khanh, cắn lên môi hắn một cái.

Lêu lổng?

Đề bài này, ta biết làm.

Bên tai vang lên một tiếng xuýt xoa và giọng nói hơi khàn: “Phu nhân, xin nhẹ chút.”

7

Ta thành công lấy được chìa khóa nhà kho.

Kỳ thật lúc trước Quý Bùi Khanh đã giao chìa khóa cho ta rồi, định để ta quán xuyến mọi thứ nhưng ta lười, lại còn tự mình làm chút buôn bán nhỏ bên ngoài nên cũng không thèm quản lý chuyện trong phủ.

Vậy là ta trả chìa khóa lại cho hắn.

Kết quả giờ mới phát hiện, thằng nhãi này thế mà vẫn luôn đặt chìa khóa trong phòng của ta.

Mất công bán đứng nhan sắc rồi…

Ta cầm chìa khóa, ngân nga giai điệu vui vẻ, vừa đi về phía nhà kho vừa quy hoạch sự nghiệp của chính mình trong đầu.

“Tri Tri tỷ?” Một cái đầu nhô ra từ bờ tường.

Ta chớp chớp mắt, Tề Chiêu?

Hoàng Đế dứt khoát thành thạo nhảy tường vào, sau đó vinh quang hôn đất mẹ thân thương.

Ta: “…Sao Hoàng Thượng không đi cửa chính?”

Tề Chiêu cười hề hề: “Trẫm trộm chuồn ra khỏi cung, cữu cữu không biết đâu.”

Ta: “…”

Tề Chiêu đến gần sốt sắng túm lấy tay áo ta: “Tri Tri tỷ, về lời đề nghị lần trước của trẫm, tỷ đã nghĩ kỹ chưa?”

Ồ, chuyện hợp tác kia ấy hả.

Ta đánh giá Tề Chiêu trước mặt một chút, có hơi không hiểu nổi ý đồ của Thiên Tử: “Ngài muốn có sản nghiệp của chính mình sao không xin Quý Bùi Khanh giúp đỡ?”

“Không không không, chuyện này không thể để người khác biết được.” Tề Chiêu ra vẻ cao thâm khó đoán mà lắc đầu. “Trong thoại bản chả kể đấy còn gì. Đế Vương cần phải có những thế lực bí mật. Trẫm chỉ đang âm thầm bồi dưỡng thế lực của chính mình thôi mà.”

Ta: “… Thế Hoàng Thượng tiến hành đến bước nào rồi?”

“Đây là bước đầu tiên.”

Khóe mắt ta giật giật, đứa nhỏ này ngây thơ thật luôn…

Tề Chiêu tung ta tung tăng đi theo sau ta, không ngừng thuyết phục: “Tri Tri tỷ, trẫm là Đế Vương đó, hợp tác với trẫm chắc chắn không thể lỗ được!”

“Trẫm không thể thường xuyên chuồn ra khỏi cung nhưng Tri Tri tỷ, tỷ ở ngoài mà. Cho nên chúng ta nội ứng ngoại hợp, sáng tạo một đế quốc thương nghiệp. Thấy sao nào?”

“Chúng ta chia năm năm nhé? Không thì tỷ sáu ta bốn? Thôi được bảy ba đi. Bảy ba, không bớt thêm được nữa đâu!!!”

Dừng bước trước cửa nhà kho, ta hơi hơi nhướng mày ngoắc ngoắc tay: “Đổi trang phục bình thường cùng ta ra ngoài một chuyến, tỷ đưa ngươi đi mở mang kiến thức!”

8

Lấy mấy xấp ngân phiếu, ta thay trang phục nam gọn gàng thoải mái, dẫn theo Tề Chiêu ra khỏi phủ đi thẳng tới phố An Nguyệt ở phía đông kinh thành.

Phố An Nguyệt là con phố phồn hoa bậc nhất kinh thành, hội tụ đủ loại hình ăn nhậu chơi bời, cần gì có nấy.

“Tri Tri tỷ, quán trà ngon nhất hoành tráng nhất kinh thành này thế mà do tỷ mở!!!” Tề Chiêu khiếp sợ.

Đứng trong phòng bao có tầm nhìn tốt nhất ở lầu hai hóng gió, ta chỉ chỉ thêm vài chỗ:

“Tiệm cơm kia, cửa hàng son phấn đó, quán rượu bên này, hiệu trang phục ấy, còn có mấy nhà nọ, đều là của ta.”

Tề Chiêu tiếp tục tròn mắt: “Lúc trước trẫm chỉ nghĩ tỷ cùng lắm là mở được đôi ba gian hàng nhỏ, ai ngờ đều là cửa hàng nổi tiếng nhất trong kinh thành!”

Ta vui vẻ thoải mái châm một chén trà: “Mấy cái đó đều là ngành hàng mang lại lợi nhuận kha khá, hiện tại có chính sách uỷ quyền kinh doanh thì còn nhiều ngành khác đang đợi chúng ta tới mở đường.”

Tề Chiêu cảm thấy mới lạ vô cùng, tựa cửa sổ tỉ mỉ quan sát phố An Nguyệt.

“Tri Tri tỷ, cái cửa hàng nhỏ kia, tiệm ăn vặt Tân Thành ấy, cũng kiếm được bộn tiền hả?”

“À thì, không đâu, chẳng qua là ta muốn ăn thôi.”

Tề Chiêu: “…”

Sau khi cơn hào hứng đã vơi bớt, Tề Chiêu ngồi xuống bên cạnh ta, hơi thắc mắc: “Tri Tri tỷ, rõ ràng cữu cữu rủng rỉnh lắm mà, vì sao tỷ lại phải tốn công tốn sức tự kiếm tiền vậy?”

Ta trầm ngâm: “Chắc là do xài tiền của hắn ta không thoải mái yên tâm được, hơn nữa số tiền đó cũng còn lâu mới đủ.”

“Thế tỷ cần nhiều tiền làm gì?”

Bàn tay đang châm trà dừng lại, ta liếc Hoàng Đế một cái.

Tề Chiêu thức thời cười hề hề, bắt đầu lật giở quyển sách ‘Thương Luận’ mà Quý Bùi Khanh đưa cho.

“Hai ngày nay trẫm đã nghiên cứu rồi, lá trà, tơ lụa, hương liệu, đồ sứ, lợi nhuận của bốn ngành hàng lớn này rất khả quan. Nhưng chính sách uỷ quyền kinh doanh ban xuống một cái thì chắc chắn các gia tộc kinh doanh có tiếng sẽ chen vỡ đầu để chiếm trước chỉ tiêu. Cho nên, chúng ta chỉ có thể chọn một ngành nghề trong đó mà chơi tất tay thôi!”

Ta gật đầu: “Ừm, đúng là học được chút bổ ích từ Quý Bùi Khanh.”

Tề Chiêu tự hào vênh mặt: “Đương nhiên! Trẫm trời sinh thông minh…”

Ngay sau đó, ta giơ tay gõ vào đầu Hoàng Đế một cái.

“Bình thường thì chẳng thắp hương, đến khi cùng đường mới ôm chân Phật. Học hành chẳng đến nơi đến chốn gì cả.”

“Mấy ngành này, chúng ta phải làm tất.”

Tề Chiêu ôm đầu đau đến nhe răng trợn mắt: “Tri Tri tỷ, bây giờ tỷ giống cữu cữu thế, đều hung dữ như nhau…”

Ta lật đến tờ cuối cùng của ‘Thương Luận’, đẩy ra trước mặt Hoàng Đế.

“Nhà chứa?” Tề Chiêu ngẩn người. “Loại địa phương hoa tường liễu ngõ này đâu có hợp pháp, là nơi đám quan lớn xây riêng để giữ chân mấy kẻ văn hay chữ tốt và thực hiện việc mờ ám mà.”

Tề Chiêu hơi khó xử nhìn ta: “Buôn hương bán phấn là ngành kinh doanh chỉ thuộc về quan phủ. Tri Tri tỷ, tỷ không định mở thanh lâu trái pháp luật đâu đúng không?”

Ta nhấp một ngụm trà: “Nếu đã không hợp pháp thì sao không cấm hẳn?”

“Ừm… Trẫm cũng hỏi qua ý kiến của cữu cữu về chuyện này rồi.” Tề Chiêu gãi gãi đầu. “Những thanh lâu đó có quan lớn chống lưng, hồi còn sống Phụ Hoàng mặc kệ bọn họ, sau khi trẫm kế vị thì triều đình bất ổn nên cũng không có sức lực mà xử lý.”

Hoàng Đế ngẫm nghĩ: “Hiện tại trẫm đã ngồi vững trên ngai vàng, không thể lại trơ mắt tiếp tay cho cái xấu nữa. Trẫm phải thảo luận nghiêm túc với cữu cữu về chuyện này mới được!”

Tề Chiêu dứt lời lập tức định đứng dậy trở về hoàng cung.

Ta túm chặt cổ áo sau gáy kéo Hoàng Đế lại.

“Đi, đi khảo sát thực địa nào!”

“Hả?”

9

Đứng trước thanh lâu lớn nhất kinh thành, Tề Chiêu đỏ bừng mặt, sống chết cũng không chịu bước vào.

Các cô nương Bảo Hương Các thì cười khanh khách lại gần ôm lấy ta: “Mạnh công tử, lâu quá công tử không ghé chơi, người ta nhớ chàng lắm đó~”

Nhìn A Hương vô cùng tự nhiên mà dựa vào vai ta, Tề Chiêu tròn mắt ngạc nhiên.

Một cô nương khác giữ chặt cánh tay Tề Chiêu ra sức túm vào bên trong: “Vị công tử này trẻ trung tuấn tú quá nè. Lần đầu công tử tới Bảo Hương Các của chúng ta đúng không?”

“Ấy ấy ấy, ngươi đừng động tay động chân!!!”

Đuổi khéo A Hương và cô nương lúc nãy đi, ta dẫn Tề Chiêu chậm rì rì leo lên tầng hai.

“Hoàng Thượng ngửi thấy gì?”

“Huân hương.”

Ta lại chỉ vào hoa khôi thanh lâu: “Họ mặc gì?”

“Tơ lụa.”

Ta chỉ khách khứa dưới tầng: “Họ uống gì?”

“Trà và rượu.”

Cuối cùng ta chỉ vào vật trang trí trấn giữ giữa trung tâm đại sảnh: “Họ trưng gì?”

“Đồ gốm Quân diêu.”

Tề Chiêu muộn màng phát hiện ra: “Ý của tỷ là, thanh lâu có thể là ngành siêu lợi nhuận?”

“Không cứ phải là thanh lâu.” Ta thờ ơ nói. “Chỉ cần là một nơi vừa có thể mời chào tầng lớp trí thức vừa có thể chèo kéo người buôn bán nhỏ.”

“Hoặc một địa điểm tập kết đủ tham quan, triển lãm, bán đấu giá và giải trí. Như vậy thì không chỉ có thể hợp tác với các hộ kinh doanh lớn mà còn có thể kịp thời nắm bắt tin tức.”

“Chúng ta cần một cái trụ sở tổng bộ, sau đó phát triển các ngành nghề khác đến khắp Đại Kỳ như sông phân nhánh ấy.”

Tề Chiêu nghe đến nóng lòng muốn thử, hai mắt tỏa sáng: “Tri Tri tỷ, tỷ quả là một nhân tài! Thế việc của trẫm là gì?”

Ta cười mỉm: “Ta vừa ý miếng đất này nhưng bọn họ không muốn bán.”

Nụ cười của Tề Chiêu nháy mắt ngưng đọng trên khóe miệng: “Trẫm nghe nói Bảo Hương Các này là tài sản riêng của phủ Thái Phó, Nam Phong Quán bên cạnh thuộc về Kinh Triệu Doãn. Nói chung trẫm không thể thẳng thắn ban ý chỉ đoạt lấy mảnh đất này…”

Ta nhướng mày: “Đương nhiên không thể! Chúng ta kinh doanh đứng đắn chứ không làm cướp.”

Tề Chiêu nhẹ nhàng thở phào.

Ta kéo Hoàng Đế đến một góc, nhỏ giọng nói:

“Nếu muốn xóa sổ ngành này thì biện pháp nhanh nhất là Hoàng Thượng hy sinh bản thân một chút. Chỉ cần ngài gặp chút chuyện không may trong thanh lâu này thì không cần động tay chắc chắn bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nộp lên, vừa hay tiện cho chúng ta làm việc.”

“Nhưng chuyện này vẫn nên thương lượng một chút với Quý Bùi Khanh để nghĩ ra một kế sách kín kẽ. Không thể làm ngài thật sự bị thương được.”

Cảm nhận được ánh mắt muốn nói lại thôi của Tề Chiêu, ta hỏi: “Sao thế?”

“Trẫm phát hiện, hai loại người khác nhau không thể ngủ trên cùng một chiếc giường.” Tề Chiêu cảm khái.

“Tỷ âm mưu y chang cữu cữu vậy.”

10

Tát một phát vào trán Hoàng Thượng, ta nói: “Cái này gọi là không đánh mà thắng.”

“Ò…”

Tiếng bàn ghế xô đẩy vang lên từ phòng bao bên cạnh, theo sau đó là những tiếng cười ỏn ẻn: “Lão gia~ tới bắt người ta nè~”

Ta và Tề Chiêu sửng sốt, ngó qua cửa sổ hé mở thì thấy một cô nương lộ bờ vai trắng nõn đang chạy vòng vòng quanh giường, áo lụa của nàng ta nằm trong tay một nam nhân.

Người này đeo bịt mắt cười hả hê: “Kiều Nương, đừng chạy hê hê hê…”

Ta: “…”

Ta lập tức che lại hai mắt Tề Chiêu: “Đi thôi, hình ảnh này không phù hợp với trẻ nhỏ.”

Tề Chiêu chớp chớp mắt: “Trẫm thế mà không biết sau lưng người khác lão Thái Phó chơi lắm trò đến vậy đấy.”

Thái Phó?

Ta ngẩn người, nhìn lại vào trong phòng một cái.

Đây là ngài Thái Phó bị phu nhân phàn nàn nạp mấy vị thiếp xinh đẹp ở yến tiệc trong cung hôm nọ ấy hả?

Kiều Nương cười ỡm ờ: “Lão gia nói chuyện chẳng giữ lời gì cả, không phải ngài nói sẽ chuộc thân cho nô tỳ sao?”

“Sư tử hà đông nhà ta dạo này quản lý hơi chặt, Kiều Nương chờ thêm ít lâu nữa…” Thái Phó ôm chặt lấy nàng “Kiều Nương cứ tin ta đi, ta nhất định sẽ bỏ con cọp cái ấy nhanh thôi, sau đó nâng nàng lên vị trí chính thất!”

“Ha ha ha lão gia nói là phải giữ lấy lời đấy nha~”

Ta im lặng đứng ở cửa, nghĩ đến sự duyên dáng quý phái của phu nhân Thái Phó lại thấy tiếc thay cho bà ấy.

Tề Chiêu giật giật tay áo ta: “Tri Tri tỷ, chúng ta về thôi.”

“Ừ.” Ta khẽ than thở. “Thái Phó và phu nhân là phu thê từ thuở niên thiếu mà cuối cùng lại thành ra như này. Ta về vẫn nên nhắc nhở bà ấy chút.”

Quay người lại, ta bắt gặp một thanh đao lớn chặn ngang trước mặt.

Tên hộ vệ cầm đầu đánh giá chúng ta một lượt: “Hai vị tới đây để…”

Tề Chiêu chắn trước người ta: “Chúng ta tới chơi tí thôi, giờ phải đi rồi. Các ngươi tránh ra!”

“Ha! Coi chúng ta là lũ ngốc à?” Tay hộ vệ dùng chuôi đao gạt ra vải cột tóc của ta. “Đóng giả nam nhân tới Bảo Hương Các, lại còn nhìn lén ngoài phòng bao của lão gia nhà ta, nhất định các ngươi có ý đồ khác!”

Dứt lời, gã hộ vệ phẩy tay với đám lâu la: “Trói lại, nhốt vào phòng chất củi đi.”

“Ấy ấy ấy?” Tề Chiêu bảo vệ ta sau lưng từ từ giật lùi: “Làm càn, trẫm là Hoàng Đế! Các ngươi mau gọi Thái Phó ra đây nói chuyện với ta!”

Hộ vệ phỉ nhổ: “Ngươi là Hoàng Đế á? Ta còn là thân sinh của Hoàng Đế đây này! Lão gia nhà ta các ngươi đòi gặp là gặp được chắc??”

Kiều Nương trong phòng thắc mắc hỏi: “Lão gia, hình như bên ngoài có người tìm ngài?”

“Không quan trọng, đừng quan tâm, hiện tại nàng mới là quan trọng nhất!”

Cửa sổ bị khép lại.

Tề Chiêu: “…”

Ta: “…”

Tề Chiêu nhíu chặt mày, quay đầu nhìn ta: “Tri Tri tỷ, giờ chúng ta phải làm gì?”

“Ta đếm ba, hai, một.”

“Hả?”

“Chạy!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.