—— chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ không thểdiễn lại sao?
Giống như những tình tiết vụng về làm cho người tanhàm chán trong những bộ phim truyền hình kém cỏi: khi nghĩ như vậy, anh hùnglại thật sự xuất hiện.
Ánh sáng sắc lạnh chợt lóe. Một thanh đại đao cùng lúcxoẹt qua cổ ba người. Bóng một người cao lớn tách ra khỏi đám người kia, vọttiến vào.
Ngay khi hắn tiến vào, tôi nghe thấy tiếng chuông nhẹnhàng rung động trong bóng đêm.
“Sao bây giờ mới đến?” Một cánh tay của Cam Ninh đưavào kéo tôi ra khỏi tảng đá đang ẩn nấp, tôi cảm kích nhưng mạnh miệng oántrách.
“Tôi là có lòng cứu cô đó. Nhưng cô cũng không cầnphải chạy hướng ngược lại chứ? Hại tôi tìm thật cực khổ mà!” Hắn không chútkhách khí đáp lễ nói.
“Sao ngài không chờ ta chết rồi mới đến.”
“Tôi vì cứu cô, ngay cả đầu Lưu Bị cũng để đó tạm thờikhông đi lấy, còn phải thế nào nữa?” Hắn cả giận nói, “Nếu không phải là têntướng quân trẻ con kia hạ lệnh không thể không tìm được cô, tôi mới không thèmbỏ lại đám bộ hạ của tôi mà một mình đến nơi này tìm cô đâu!”
“Bá Ngôn hạ lệnh tìm ta sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi, tráitim bởi vì vui mừng mà đột nhiên hơi run rẩy. Lúc này, tuy rằng vẫn chưa thoátkhỏi nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy bên cạnh không còn gì đáng sợ nữa. Thậm chícòn cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn hừ một tiếng nói: “Sớm biết khó khăn vất vả nhưthế, thật không nên đồng ý với y.”
Tôi vừa định nói nữa, hắn đột nhiên đẩy tôi sang mộtbên, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612206/quyen-4-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.