Ngày hai mươi tháng sáu, nguyên niên Hoàng Võ, trờiquang, có gió.
Địa Quan giáng thế, định nhân gian thiện ác.
Cho những đố tật đi xa.
Thích hợp giết người phóng hỏa.
Vừa sáng sớm, tôi đã mặc quần áo tiện bề hành độngngồi ở bên ngoài. Những người trông coi nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, tôigiải thích vì thời tiết tốt, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Trong lòng tôi đương nhiên là có tính toán khác: lúclửa lớn bùng lên, cũng có thể thừa dịp loạn lạc mà chạy trốn.
Trong quân doanh Thục mọi thứ vẫn như bình thường: LưuBị đang chờ tiệp báo từ Di Đạo, các vị đại tướng vẫn như thường lệ mà tập trungcùng một chỗ nghiên cứu phương án tiến công, các tiểu binh bận rộn với nhữnglời càu nhàu vì luyện binh hay cho ngựa ăn. Có lẽ là do thời tiết, thoạt nhìnmỗi người đều tinh thần thoải mái. Đối với tai họa sắp ập xuống, không hề cóchút dự cảm nào.
Đến đêm, khi lửa lớn ập đến như đã dự tính, tôi làngười tung cửa lao ra trước tiên trong quân doanh Thục.
Lúc bắt đầu tất cả mọi việc đều thuận lợi. Khi mà toànbộ quân Thục đều lâm vào hỗn loạn và khủng hoảng, tôi đã thành công thoát khỏiLưu Bị. Cho dù chạy trốn được vô cùng khó khăn và chật vật, tôi vẫn kiên địnhnói với bản thân mình rằng, trước tiên đừng nghĩ tới hình tượng gì cả, cứ chạyvề hướng Đông, nhìn hướng Đông mà chạy. Ở nơi nào đó, chắc hẳn sẽ có một anhhùng nào đó cứu tôi.
Nhưng lửa cháy với tốc độ không hề chậm so với tốc độchạy của tôi.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612205/quyen-4-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.