Ngày đó, khi nhìn theo thân ảnh Hoa Đà đi xa, trongđầu tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Khi đi dọc theo đường lát đá phiến trong thành về ThuýVi lâu, tôi đã quyết định thực hiện ý tưởng này.
Lúc tôi trở lại Thuý Vi lâu, trong đại sảnh đã đứngđầy người. Buổi chiều vốn là thời gian thanh nhàn rảnh rỗi, nhưng các cô nươngtrong lâu đều đi ra, tò mò đánh giá tôi.
Lúc sau Ỷ Lục, tú bà xinh đẹp của Thuý Vi lâu đến đóntôi, ân cần hỏi: “Nghe nói Ảnh cô nương có thể nói chuyện rồi sao ?”
Tôi gật đầu.
Nàng tỏ ra vô cùng nhiệt tình nói: “Chúc mừng Ảnh cônương.”
Nhưng tôi lại nói: “Không cần phải chúc mừng, bởi vìta không định lại tiếp khách.”
Những lời này là những câu đầu tiên tôi nói khi trởlại Thuý Vi lâu, cũng là câu đầu tiên của tôi mà họ nghe được.
Bởi vì lí do này, tất cả họ đều trở nên kinh ngạc.
Cho dù là Ỷ Lục đã quen thuộc rồi cũng phải giật mình,lát sau, nàng lại tươi cười ân cần như cũ, nói: “Ảnh cô nương thật biết nóiđùa.”
Tôi nói: “Không phải nói đùa. Ta không muốn tiếpkhách.”
Vẻ tươi cười ở trên mặt nàng mất đi, nàng nhướng mày,có chút hèn mọn nói : “Chắc là Ảnh cô nương muốn một cái giá cao hơn phảikhông?”
Tôi nói: “Cô nghĩ sai rồi. Ta không phải loại ngườinhư vậy. Ta chỉ là không muốn tiếp khách.”
Nàng lăng lăng nhìn tôi, nhìn ánh mắt tôi ước chừng cảnăm phút đồng hồ, “Xem ra là cô nói thật,” lát sau nàng nói.
Tôi gật gật đầu.
Nàng cười lạnh nói: “Cô cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-the-hoa/1612171/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.