Bạch Khiêm bưng thau nước đá văng cửaphòng tôi, sau đó đem nước đặt lên bàn, lấy khăn rửa mặt vắt xong, quaylại đi tới trước mặt tôi, đang muốn mở miệng bỗng nhiên dừng lại. Cậu ta nhìn tôi sau một lúc lâu, chần chờ mới mở miệng: “Ngươi, ngươi khôngsao chứ?”
Tôi khẽ run rẩy, ngây dại chuyển mắt nhìn về phía cậu. Bạch Khiêm rõ ràng bị kinh ngạc rồi, mắt to trợn tròn nhìn chằm chằm không chớp. Cuối cùng, nuốt khô nước miếng, dùng khăn mặttrong tay vỗ vỗ má tôi chút: “Ngươi không phải là đau quá hoá ngu chứ?”Tôi đối mặt nhìn vào mắt cậu, khăn mặt trong tay Bạch Khiêm rơi xuốngmặt đất.
Ngón tay cậu ta chỉ về phía tôi, giọngkinh ngạc nói: “Mắt ngươi khỏi rồi!” Tôi xoay người nhặt lên khăn bị dơ, đi tới chậu nước phía trước, lau mặt sạch sẽ qua loa, quay lại bảo vớicậu ta : “Bạch Khiêm, cậu có thể giúp tôi giữ bí mật này được không?”Cậu ta phục hồi tinh thần lại, bĩu môi một cái, hai tay khoanh trướcngực, thái độ xấu xí mà hừ một tiếng, “Ta nhớ rõ ta với cô không có quan hệ tốt như thế.” Tôi lặng im cụp hai mắt, sau một hồi nâng lên lại nhìn về phía cậu ta: “Sau ba ngày, tôi sẽ không bám dính sư phụ nữa” Tôimiễn cưỡng nở nụ cười nhìn về phía cậu, giống như nói cho chính bản thân mình nghe, lập lại một lần: “Về sau cũng sẽ không.”
Từ nay về sau, tôi sẽ không còn mơ màng gì với Lâu Tập Nguyệt nữa, hắn chính là sư phụ tôi, không hơn.
Bạch Khiêm xem xét mắt tôi từ trên xuốngdưới đánh giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/46888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.