Sau đó vài ngày, tim tôi như bị một sợidây thừng cột vào, treo ở giữa không trung. Mỗi câu nói, động tác củaLâu Tập Nguyệt đều khiến cho tôi bất ổn.
Cũng may Lâu Tập Nguyệt còn có chút kiêng dè, mỗi khi Bạch Khiêm ở bên cạnh, hành động của hắn cũng không quáthân thiết. Mà vừa đến lúc riêng tư, thì quả thực trái với dáng vẻ lịchlãm, ăn chung ngủ chung thực đã rèn luyện tim tôi. Nó có thể nhảy rakhỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, cũng có khi lúc Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên hôn tôi, đứng lặng
Tựa như bây giờ, sau khi Lâu Tập Nguyệtđút cho tôi ăn canh hạt sen, bỗng nhiên cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm lênkhóe môi tôi, lướt qua chút, thấp giọng cười nói: “Canh rất ngọt” trongđầu tôi rỗng chỉ khẽ ‘vâng’ một tiếng, Lâu Tập Nguyệt lại khẽ chụt thêmhai cái mới buông tha tôi. Cằm để trên vai tôi, mặt dán bên mặt tôi, tóc mai cọ cọ.
“Ngày mai có thể rồi.” Lâu Tập Nguyệt dịu dàng nói: “Sau khi mắt Tiểu Tự chữa khỏi muốn thấy cái gì đầu tiên?”Tôi cắn cắn môi dưới, nho nhỏ lên tiếng: “Sư phụ”. Lâu Tập Nguyệt dườngnhư cương cứng một chút, giây lát nhẹ nhàng nở nụ cười “Tiểu Tự nói nhưvậy, sư phụ sao có thể không thương ngươi” Tôi há miệng thở dốc muốngiải thích cái gì, cuối cùng vẫn nghẹn lại trong miệng.
Lâu Tập Nguyệt thông minh như thế, làmsao nghe không biết được đâu là thật đâu là giả, hắn chẳng qua khôngmuốn nghĩ mà thôi. Năm năm này, trong lòng tôi chỉ có hắn, mà trong lòng hắn, không biết từng có cô nương nào khác không?
Ngẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/46887/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.