Trong khoảng khắc môi chạm nhau, trongđầu tôi nổ ầm một tiếng. Nhớ lại một buổi tối của rất nhiều năm trướctôi đã quên. Đôi mắt Tử Yên xinh đẹp như tơ, nằm trong lòng Lâu TậpNguyệt, bờ môi nóng bỏng lên môi hắn..
Nhưng, không phải! Mùi vị trên người Lập Tập Nguyệt không phải thế này!
Tôi mạnh mẽ mở to mắt, tỉnh rượu cũng hơn được phân nữa, kinh hoảng nhìn người kia ở phía trên tôi. Nó nhăn lôngmày rậm khép chặt hai mắt, trúc trắc hôn tôi, nhưng là Triệu Đan. Tôinhất thời phản ứng nhanh, uốn gối vận hết sức đá vào bụng dưới người nọ.
Triệu Đan rên rĩ một tiếng, bất ngờ chưakịp phòng bị tôi đá thêm một cái, đau khiến nó tái xanh mặt buông lỏnghai tay tôi. Tôi ra sức đẩy nó ra, xoay người xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Tôi trong đầu chỉ có một ý niệm: Đến bên người Lâu TậpNguyệt. Tôi biết rõ hắn sẽ giống như trước mỗi một lần như thế đều chechở tôi, không cho tôi chịu chút tổn thương nào.
Khi tôi xốc lên rèm châu nhào vào bêntrong, Lâu Tập Nguyệt đứng trước án thư ở trong phòng, ung dung đề bútviết. Trong lòng tôi kích động nhào tới trước mặt hắn, run rẩy nắm lấyống tay áo hắn: “Sư phụ, Triệu Đan, nó…” Lâu Tập Nguyệt không nói gìchẳng qua liếc mắt nhìn trước ngực tôi. Tôi bỗng nhiên nhớ ra vạt áo của mình bị Triệu Đan xé mở, cuống quít cúi đầu nhìn xuống, trước ngực lộnxộn lộ ra áo lông cừu màu lam nhạt ở bên trong. Tôi cúi người luốngcuống tay chân kéo quần áo lại, xoay người nói: “Sư phụ, Triệu Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/46879/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.