“Tiểu Tự, về sau ngươi đã là sư tỷ rồi.”
Đây là câu nói đầu tiên của Lâu TậpNguyệt dành cho tôi. Tôi chỉ biết vội vàng đáp lại, vụng trộn liếc mắtnhìn cậu thiếu niên vận hắc y đứng bên cạnh hắn. Cậu thiếu niên khuônmặt lạnh lùng đứng đó, sống lưng thẳng như một thanh kiếm sắc rút rakhỏi vỏ, ánh mắt hờ hững chưa thèm nhìn tới tôi. Tôi nhất thời cảm thấykhông may, dễ nhận thấy lại tới một vị sư đệ không dễ sống chung. Tôicòn đang nghĩ tới tên tiểu quỷ Bạch Khiêm đáng ghét, trong bụng thở dàimột tiếng, dời tầm mắt.
Lâu Tập Nguyệt dựa vào thành ghế trên,ngón tay theo nhịp gõ gõ tay vịn trên ghế, ánh sáng trong mắt thoắt chốc rơi vào trên người tôi “Tiểu Tự, trước khi đi vi sư có dạy bộ cửu huyền kiếm pháp cho ngươi, luyện thế nào rồi?” Tôi vừa nghe đã âm thầm vuivẻ, đã nhiều ngày tôi không dám mảy may ham chơi, sẽ đợi hắn về biểudiễn. Tôi cười nhìn hắn: “Đồ nhi đã học xong”. Lâu Tập Nguyệt gật đầu,vẻ mặt không hề biến đổi bảo: ” Vậy ngươi tại đây luyện một lần”.
Tử Yên mang tới bảo kiếm cho tôi, tôinâng kiếm đứng ngoài phòng, hít sâu, hồi tưởng lại những chiêu kiếm ghisâu vào não múa khua lên. Đây là bộ kiếm pháp xưa kia Lâu Tập Nguyệt múa cho tôi xem, đó như hạc khiêu vũ khiến tôi nhìn choáng váng hoa mắt,từng đường đâm nhọn, xoay tròn như vẽ, tiếng động trong đó cũng như mộtbức tranh, dường như đã đạt tới tiên cảnh. Tôi tự biết không có cách nào được như hắn, phóng khoáng đẹp nhưng từng động tác đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/46878/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.