Diệp Linh nhìn nhánh cây chỗ cao kia cómột Xà quả tươi đẹp mê người, thở sâu, vươn tay cố gắng đi hái. Mắt nhìn sắp đến lúc đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Xin hỏi cô nương, có biết đường đi ra khỏi cốc như thế nào không?”
Diệp Linh quay đầu nhìn, chỉthấy một người cao lớn đứng ở cách đó không xa ngửa đầu nhìn nàng.“Ngươi là ai?” Nàng hỏi, hơi có chút tò mò đánh giá khuôn mặt người đànông anh tuấn xa lạ này.
Người nọ ôm quyền, rất là khiêm tốn nói: “Tại hạ Lục Triển Bằng, phải . . . . .”
Nghe thấy này chữ ‘ Lục ’,cũng khiến trong lòng Diệp Linh chấn động. Tâm nhoáng lên một cái, thânmình bỗng nhiên không ổn, Diệp Linh miệng kêu ‘a’ đầy sợ hãi một tiếng,từ trên cây ngã xuống, ngã xuống mặt đất rắn chắc.
Chật vật vô cùng
Diệp Linh sửa sang tay áonghiêm mặt đứng lên, Lục Triển Bằng vội vàng đến đỡ nàng, “Cô nương, côkhông sao chứ?” Nói còn chưa dứt lời, bị Diệp Linh cắn răng đẩyra.”Tránh ra! Ai muốn người Lục gia giả tốt bụng” Trừng mắt với LụcTriển Bằng, Diệp Linh rất là không khách khí nói: “Sao, bảo chủ nhàngươi phái người tới xem, xem tộc nhân chúng ta chết hết phải không?”
Lục Triển Bằng ngẩn ra saumột lúc, đem tay đang vươn ra rụt về. Chuyện cũ của Lục gia bảo cùng tộc Da Ma, hắn cũng biết một ít. Người tộc Da Ma am hiểu sử dụng cổ vật, bị võ lâm Trung Nguyên coi là tà môn ma đạo, suýt chút nữa gặp tai ươngdiệt tộc. Cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2370073/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.