Chương trước
Chương sau
Diệp Linh nhìn nhánh cây chỗ cao kia cómột Xà quả tươi đẹp mê người, thở sâu, vươn tay cố gắng đi hái. Mắt nhìn sắp đến lúc đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Xin hỏi cô nương, có biết đường đi ra khỏi cốc như thế nào không?”

Diệp Linh quay đầu nhìn, chỉthấy một người cao lớn đứng ở cách đó không xa ngửa đầu nhìn nàng.“Ngươi là ai?” Nàng hỏi, hơi có chút tò mò đánh giá khuôn mặt người đànông anh tuấn xa lạ này.

Người nọ ôm quyền, rất là khiêm tốn nói: “Tại hạ Lục Triển Bằng, phải . . . . .”

Nghe thấy này chữ ‘ Lục ’,cũng khiến trong lòng Diệp Linh chấn động. Tâm nhoáng lên một cái, thânmình bỗng nhiên không ổn, Diệp Linh miệng kêu ‘a’ đầy sợ hãi một tiếng,từ trên cây ngã xuống, ngã xuống mặt đất rắn chắc.

Chật vật vô cùng

Diệp Linh sửa sang tay áonghiêm mặt đứng lên, Lục Triển Bằng vội vàng đến đỡ nàng, “Cô nương, côkhông sao chứ?” Nói còn chưa dứt lời, bị Diệp Linh cắn răng đẩyra.”Tránh ra! Ai muốn người Lục gia giả tốt bụng” Trừng mắt với LụcTriển Bằng, Diệp Linh rất là không khách khí nói: “Sao, bảo chủ nhàngươi phái người tới xem, xem tộc nhân chúng ta chết hết phải không?”

Lục Triển Bằng ngẩn ra saumột lúc, đem tay đang vươn ra rụt về. Chuyện cũ của Lục gia bảo cùng tộc Da Ma, hắn cũng biết một ít. Người tộc Da Ma am hiểu sử dụng cổ vật, bị võ lâm Trung Nguyên coi là tà môn ma đạo, suýt chút nữa gặp tai ươngdiệt tộc. Cuối cùng là tổ tiên Lục gia ra mặt, để cho người tộc Da Mađến trong thâm cốc phía sau Lục gia bảo, cùng lập lời thề vĩnh viễnkhông rời khỏi, lúc này mới bảo vệ người trong tộc.

Ở trong ý thức của Lục TriểnBằng, đây là tổ tiên làm một việc thiện, hắn không biết vì sao đắc tộivị cô nương ở trước mắt này khiến cho tức giận. Nhưng ở trong mắt DiệpLinh, loại giam cầm này thì có gì khác nhau, giống năm nay gặp phải khôhạn, gieo hạt không thu hoạch được, không thể ra cốc chỉ có thể chờchết.

Diệp Linh giãy dụa đứng lên, mở miệng đang muốn tiếp tục mắng hắn, lại bị hành động kế tiếp của LụcTriển Bằng khiến cho kinh sợ không nói ra tiếng. Lục Triển Bằng ngồi xổm xuống, đem quả Xà rơi rụng trên mặt đất đều nhặt vào trong giỏ trúc,đứng dậy đưa cho nàng, hỏi: “Các người chỉ ăn loại trái cây này?”

“Biết rõ còn cố hỏi.” DiệpLinh không phải không có tức giận đáp lời, nhưng cũng không nói lời mắng hắn. Nàng lấy tay kéo lấy giỏ trúc, bước chân khập khiễng đi trở về.Lục Triển Bằng im lặng đi theo sát ở phía sau, nàng đi hắn cũng đi, nàng dừng hắn cũng dừng, một đường theo vào trong làng..

Năm ấy trong làng ngũ cốcthất bát, liền mỗi tháng Lục Gia bảo phái người đưa lương thực thịt đồăn đến đáy cốc. Mà mỗi lần tới người, đều có Lục Triển Bằng.

Lục Triển Bằng thích ăn xà quả trong tộc nàng

Lục Triển Bằng thích ngồi ở ven hồ Da Ma hóng gió đêm.

Lục Triển Bằng thích cùng nàng tán gẫu chuyện kỳ văn dị sự trong chốn võ lâm.

Diệp Linh phát giác, có lẽ Lục Triển Bằng cũng là thích cô.

Cho nên tại nơi diễn ra lễhội Xã Nhật Tiết long trọng trong năm, nàng làm trò trước mặt mọi ngườitrong tộc, nhìn hắn nói:

“Lục Triển Bằng, chàng cưới ta đi.”

Ánh mắt lần lượt thay đổi,trong mắt nàng không hề che giấu tình yêu khiến cho Lục Triển Bằng sửngsốt. Hắn nhìn nàng hồi lâu, cũng lắc lắc đầu: “Thực xin lỗi, ta khôngthể.” Nói xong xoay người rời đi.

Một đêm đó, Da Ma tộc có thánh nữ đầu tiên phản tộc.

Tiếp đó, Diệp Linh chạy trốn, một hồi chướng khí không hề dấu hiệu đã bao phủ xuống dưới, đem cả DaMa tộc vây ở đáy cốc, hoàn toàn ngăn cách hậu thế.

Diệp Linh đuổi theo, ngườithanh niên trẻ tuổi khiến nàng động tâm, đó là Thiếu bảo chủ của Lục gia bảo. Mà Lục gia bảo cùng Liễu Diệp trang từ lâu đã có hôn ước. Nhưngnàng không cần. Nàng ước hẹn Lục Triển Bằng gặp mặt, hỏi hắn nói: “Ta vì chàng, đều bỏ cả tộc nhân, chàng có thể vì ta không cùng Liễu cô nươngthành thân được không?”

Lục Triển Bằng nhưng chỉ lắc đầu.

Diệp Linh nóng nảy, giữ chặt góc áo hắn truy hỏi: “Vì cái gì? Chàng không thích ta sao?”

Lục Triển Bằng trầm mặc mộtchút, trả lời: “Diệp cô nương hiểu lầm, tại hạ chưa từng có ý đó.” Hắnnhìn nhìn sắc mặt Diệp Linh, giọng điệu nhẹ hơn: “Cô nương vẫn nên quayvề đi, đừng khiến người trong tộc lo lắng.” Nói xong, như trước vẫn chỉđể lại một bóng hình là nàng.

Hoá ra hết thảy đều là do nàng hiểu nhầm

Ba năm chung sống, chỉ là một cái hiểu nhầm.

Diệp Linh đứng ở trong giólạnh một mình cả đêm, nàng không cam lòng cứ như vậy buông tay. Nàng ởvùng ven Lục gia bảo tìm một chỗ ở, dựa vào y thuật độc tuyệt thế Da Matộc, từ từ vang danh lan xa.

Mùa xuân thứ ba, Lục bảo chủ bệnh nặng, nhiền lần tìm danh y khắc thiên hạ đều vô dụng.

Diệp Linh không mời từ trướcđến nay tự đến, gặp được Lục Triển Bằng xa cách đã lâu. Nàng đối hắn mỉm cười, giống như tại ngày lễ Nhật Xá năm kia, nói: “Triển Bằng, ta cóthể làm cho Bảo chủ tỉnh lại. Nhưng, ngươi phải đáp ứng với ta một cáiđiều kiện.”

“Điều kiện gì.”

“Để cho ta ở lại Lục gia bảo.”

Điều kiện này cũng không khó, Lục Triển Bằng không có lý do gì cự tuyệt. Mà Diệp Linh tin tưởng, chỉcần nàng ở lại, một ngày nào đó có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện cưới nàng làm vợ.

Ba ngày sau, Lục bảo chủ tỉnh lại. Cả Lục gia bảo mây đen tan hết, từ trên xuống dưới ai cũng vuisướng. Cũng không quá bao lâu, mọi người bắt đầu cảm thấy không thíchhợp, tính tình Lục bảo chủ thay đổi, lời ăn tiếng nói cùng trước đâykhác biệt hoàn toàn. Lục Triển Bằng khả nghi, chất vấn Diệp Linh dùngcái gì, Diệp Linh trả lời hắn: “Trường mệnh cổ.” lời nói vừa rơi xuống,một bạt tai đánh thẳng vào mặt nàng..

Nàng quên đau, kinh ngạc nhìn thấy Lục Triển Bằng nổi giận, nhìn thấy hắn chỉa tay trách cứ nàng: “Bị cổ vật ép buộc, cùng với cái xác không hồn có gì khác nhau? Phụ thânanh hùng một đời, thà chết cũng cũng không nguyện sống tạm như vậy!” Nói xong, ngực kịch liệt phập phồng nhìn nàng hơn nữa ngày, hắn phất phấttay: “Cô đi đi, ta không muốn gặp lại cô”

Cùng ngày, Diệp Linh bị đuổira Lục gia bảo. Nàng thậm chí chưa kịp nói cho Lục Triển Bằng một câu,Trường mệnh cổ là người trong tộc nàng phải dùng mệnh để nuôi, nàng dùng máu mình nuôi mười sáu năm, mà vì hắn mới cắt da thịt đem ra.

Tay giữ vết thương trên ngực còn dau, Diệp Linh đã thấy cảm giác chết lặng.

Ngày xuân mặt trời chói chang khiến nàng ngất đi, Diệp Linh đần độn bước về y xá, ngồi yên ba ngày,đợi chờ chính là tin tức từ Lục gia bảo vào Liễu Diệp trang. Ngày cướiđịnh vào tháng sau.

Diệp Linh cuối cùng hiểuđược, Lục Triển Bằng đối với nàng không có chút cảm tình, từ đầu đếncuối đều là do nàng cam tâm tình nguyện.

Nàng thu dọn hành đi tớitrước cửa Lục gia bảo, nhìn thấy sính lễ trong cánh cửa được nâng ra,sau đó thấy được Lục Triển Bằng. Diệp Linh xông lên đi ngăn hắn lại, nói bản thân mình chuẩn bị về Da Ma tộc, về phần Trường Mệnh cổ trong cơthể Lục bảo chủ, không có máu của nàng nuôi, ba năm sau sẽ chết đi..

Khi đó Lục Triển Bằng không rên một tiếng, chỉ là nhìn nàng, ánh mắt không hề chớp.

Diệp Linh chỉ đứng đối diện với hắn và không còn lời gì để nói.

Nàng xoay người, đi tới conđường đi vào thâm cốc sau Lục gia bảo, ven đường xanh um tươi tốt, sắcxuân dạt dào, trong mắt nàng mọi thứ đều là trắng xám.

Đờ đẫn đi về phía trước, độtnhiên Diệp Linh bỗng dừng cước bộ, chỉ thấy phía trước thân ảnh xanhnhạt rơi vào trong mắt nàng. Mãi hồi lâu, khi thấy rõ bóng dáng người nọ nàng mới xác định rõ người thanh niên này không phải là tiên.

“Ngươi là người Da Ma tộc.”Đàn ông đó mở miệng hỏi, âm sắc thanh nhuận như nước suối, dễ nghe cựckỳ. Diệp Linh hơi ngây ngô, gật đầu: “Phải” người nọ ngoái đầu nhìn lạikhẽ liếc về phía nàng, đó là cảnh xuận trước mắt, cũng không bằng ý cười trong mắt hắn vào lúc này.

Diệp Linh thấy có chút thấtthần. Người nọ đi gần tới nàng, tay áo phất bay như bướm, hỏi nàng nói:“Làm sao thi độc tình cổ, ngươi cũng biết?” Diệp Linh đáp: “Biết.” Người nọ đáp tiếp: “Tốt lắm.” Cầm trong tay một vật đưa tới trước mặt nàng.

Diệp Linh nhìn quả cầu bằngngọc có máu tụ trong đó, kinh ngạc sau một lúc lâu không ra tiếng. Độctình cổ là thiên hạ kì cổ, từ lúc trăm năm trước đã mất tích, không nghĩ tới. . . . . . Nàng nâng mắt, không khỏi nhìn người nọ thêm vài lần,trong lòng bỗng có một ý niệm hiện lên, nàng nắm lấy huyết ngọc cầu mớicó thể khiến cho bản thân không phát ra thanh âm run rẩy, bình tĩnh đốigã đó nói: “Trước khi thi Độc tình cổ, phải dùng phương pháp đặc thùnuôi bảy ngày.”

Người nọ gật đầu: “Giao chongươi. Tất nhiên ta sẽ không khiến cho ngươi thua thiệt. Ngươi có thểnói một cái yêu cầu, yêu cầu gì.”

Diệp Linh cười lạnh mộttiếng, thầm nghĩ hắn cũng khó đồng ý, vừa vui đùa vừa oán hận nói: “yêucầu gì? Ta muốn ngươi giết sạch người Liễu Diệp trang, ngươi cũng đồngý?” Lời nói vừa ra khỏi miệng, người nọ không nói gì cười nói: “Đươngnhiên có thể. Bảy ngày sau, ta lại đến tìm ngươi.”

Diệp Linh chấn động, vội vàng gọi hắn: “Này! Ngươi là ai?”

“Lâu Tập Nguyệt.”

Xa xa bay tới tiếng cười nói của người nọ tựa như tiếng tiên cười

Thà xông vào điện diêm vương, cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt.

Diệp Linh đứng ở tại chỗ nhất thời hoảng sợ luống cuống. Không đợi nàng nghĩ bước tiếp theo nên làmthế nào cho tốt, thì một tiếng nói quen thuộc từ trên trời rơi xuống,mang theo lo lắng vô cùng:

“Diệp Linh!”

Nàng quay đầu lại, nhìn thấyLục Triển Bằng phi thân hạ xuống, đến gần vội vàng nắm lấy tay nàng, vội la lên: “Ngươi trước đừng trở về. Ta nghe hạ nhân báo lại, nói đi phiến rừng Da Ma tộc bị chướng khí bao lại, mấy ngày trước đã chết không ítngười.”

Diệp Linh si ngốc nhìn hắn,đáy lòng rung động không thôi. Đâu là dịu dàng thân thiết, có phải haykhông hắn ban tặng cho nàng điều cuối cùng? Nếu lần này rời đi, hắn làkhông bao giờ … nữa sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng?

Không, nàng không cam lòng, tuyệt không cam tâm.

Nàng hai mắt ngấn lệ ôm lấy hắn, không để ý Lục Triển Bằng rồi đột nhiên thân thể cứng ngắc, gắt gao ôm lấy.

“Triển Bằng, chàng không phải lo lắng ta ? Sợ ta đi vào chướng khi xảy ra chuyện ngoài bất ngờ?”

Lục Triển Bằng trầm mặc. Rấtlâu sau đó, có lẽ khi nàng nghĩ hắn sẽ không mở miệng lại, thì lại nghethấy hắn nói: “Diệp Linh, ta nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta. . . . . .”

“Suỵt, ta biết.” Ta biết hết, ngươi muốn nói chúng ta không có khả năng cùng một chỗ, đúng không?Diệp Linh nắm tay đặt trên ngực hắn, cảm thụ nhịp đập mạnh mẽ bên trong. Chỉ tiếc mỗi lần tim đập này, cũng không phải vì nàng. Nghĩ đến về sausẽ có người con gái ôm hắn như vậy nghe tiếng tim đập, Diệp Linh ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập.

“Triển Bằng, đừng trách ta. . . . . .” vừa dứt, một ngân châm giấu ở trong khe ngón tay, hung hăngđâm vào thân thể Lục Triển Bằng.

Lục Triển Bằng không dám tintrợn to mắt nhìn nàng, trơ mắt nhìn thấy nàng cắt vỡ cổ tay mình, nângtay áo bỏ giọng máu tươi nóng bỏng vào trong ngọc cầu….

Ba ngày sau đó, Liễu Diệp trên dưới hai trăm mạng người, không ai sống sót.

Ba ngày sau đó, mọi người đi trên đường bỗng nhiên thấy Lục thiếu bảo chủ trở về, trong lòng ôm một cô nương.

Lục Triển Bằng gọi nàng ‘Linh nhi’, ánh mắt nhìn về phía nàng thâm tình lưu luyến.

Lục Triển Bằng vì nàng chống lại Lục bảo chủ, khăng khăng cưới vợ là nàng

Lục Triển Bằng đối với nàngngoan ngoãn phục tùng, thậm chí đuổi các vị tiền bối chửi nàng là ‘ yêunữ ’ ra khỏi Lục gia bảo

Lục Triển Bằng vì nàng làm tất cả những thứ nàng muốn, hoặc là chuyện không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, trong tâm Diệp Linh lại cảm thấy được càng ngày càng trống không, càng ngày càng trốngrỗng. Không chỉ có là bởi vì nàng lừa Lâu Tập Nguyệt, căn bản không hạđộc tình cổ với hắn, sợ hắn một ngày kia biết được sau trả thù nàng.Nguyên nhân lớn hơn nữa là, theo ở chung tình yêu đậm hơn, nàng dần dầnkhông thể chịu đựng được Lục Triển Bằng chỉ bởi vì cổ độc mới đối xử tốt với nàng, dịu dàng với nàng. Nàng vì hắn trả giá tất cả, cuối cùng lạingay cả một tấm chân tình thật ý của hắn cũng không có được.

Ý nghĩ này trong đầu, cơ hồ bức nàng điên.

Trước ngày thành thân, Diệp Linh rốt cục đặt quyết tâm, không lấy chồng.

Nhưng Lục Triển Bằng hôm nay, bất kể như thế nào cũng không chịu thả nàng rời đi. Sau khi trúng cổđộc, tính tình hắn thay đổi rất nhiều, tính khí ôn hoà khiêm tốn trướckia cũng không thấy. Hắn bức điên rồi nhốt nàng vào trong phòng, cựcđoan đến độ tự tay mình ép nàng uống một ngụm nhuyễn cốt tán

Nhìn thấy trên người đặt hai sợi xích là tay áo hắn, Diệp Linh thực sự đã biết mình sai lầm rồi.

Nàng lén viết thơ báo cho Lâu Tập Nguyệt, phải giải độc tình cổ phải cần Tam Sinh hoa, mà thuốc giảichỉ có nàng mới phối được, muốn hắn tới đón nàng rời đi.

Rồi sau đó, nàng từ trong hỉđường bị cướp đi. Tựa vào trên vai Lâu Tập Nguyệt, nàng quay đầu nhìnsắc mặt trắng bệch của Lục Triển Bằng, bị toàn bộ hỉ bào hắn mặc đâm vào mắt khiến đau đớn.

Ý trời không se duyên, bị sựích kỷ của nàng dùng cổ độc mạnh mẽ ép quan hệ hai người trong lúc đó,đây nhất định là trời phạt.

Diệp Linh quay trở lại nhàtrúc trước đó nàng ở, vẫn lo lắng trải qua sự tình này, Lục Triển Bằngsẽ cùng Lâu Tập Nguyệt quay mặt chống lại. Cũng may không bao lâu, LâuTập Nguyệt dẫn theo một cô gái bị mù hai mắt xuất hiện ở trước cửa nhànàng.

Cô gái kia có một đôi mắt tovô cùng xinh đẹp, mờ mịt cuộn tròn nằm trong lòng Lâu Tập Nguyệt, giốngcon mèo nhỏ ngoan ngoãn thực khiến người ta yêu thích. Diệp Linh khônghỏi cũng hiểu được, nếu thật sự mù quả thực có chút đáng tiếc

Nhân cơ hội này, làm điềukiện giải độc, nàng nói Lâu Tập Nguyệt đồng ý tuyệt không thương tổn Lục Triển Bằng. Lâu Tập Nguyệt thẳng thắn đồng ý, cuối cùng Diệp Linh nhẹnhàng thở ra. Nhưng kế tiếp, có vấn đề xảy ra.

Lâu Tập Nguyệt không có trúng độc tình cổ, hắn nếu không thể yêu . . . . . Diệp Linh hiểu được, không chỉ có cô ta, ngay cả Lục Triển Bằng cũng không có thể may mắn thoátkhỏi.

Nhưng mà mấy ngày tiếp theo,Diệp Linh kinh ngạc phát hiện, Lâu Tập Nguyệt người như thế cũng có lúcluyến tiếc. Nàng khi giúp cô gái gọi là Đường Tự giải độc, Lâu TậpNguyệt ngay cả liếc mắt một cái cũng không chịu đến xem, nhưng khi Đường Tự đau đớn hôn mê đi, lại đi vào trong phòng bế cô ta từ xe Huyền tuyết ôm lấy đưa về phòng. Hắn nhẹ nhàng đem người đặt ở trên giường, một lần một lần vuốt ve hai má cô ta, giống như cô ta là trân bảo quý hiếm ởthế gian này.

Diệp Linh hoàn toàn yên lòng. Không cần độc tình cổ, Lâu Tập Nguyệt đã yêu được người khác.

Mà người nọ, cũng hoàn toàn thích hắn.

Diệp Linh thấy rõ, rất là hâm mộ, tình yêu từ tâm sinh ra là loại ngọt ngào, nàng nhất định cầu cảđời đều cầu không được. Đến cuối cùng, nàng thậm chí không dám tự mìnhnói với Lục Triển Bằng một tiếng, hắn do trúng độc tình cổ mới yêuthương nàng.

Từ lúc quen biết cho đến hainăm này, nàng đối Lục Triển Bằng một mực lừa, lừa đến độ ngay cả chínhcô cũng không thừa nhận nổi.

Rồi sau đó phát sinh nhữngchuyện khác, Diệp Linh bây giờ đã không còn nhớ rõ lắm. Hoặc là, chínhnàng lựa chọn không nhớ. Giống như chỉ cần như vậy, Lục Triển Bằng bịnhục nhã quất, bị vạn người nhạo báng, bị hành hạ đến chết, đều có thểtrở thành chưa từng phát sinh. Triển Bằng của nàng, vẫn là một thiếu bảo chủ oai hùng hiên ngang, cưới vợ sinh con rồi, một trai một gái, đờisống hạnh phúc mỹ mãn.

Diệp Linh mở to mắt nhìn hưkhông ảm đạm phía trước, thở ra một hơi cuối cùng, trong đáy mắt ánhsáng vụt tắt tan biến

Trong bóng đêm yên giấc ngàn thu truyền đến tiếng nói nhỏ, giống như đã từng thân quen

“Diệp Linh, ta nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta cùng một chỗ đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.