Hôm nay là Đường Tự theo Lâu Tập Nguyệt đến đại viện đó đã được bốn mươi sáu ngày, cũng là ngày sinh nhật nàng mười tuổi.
Lâu Tập Nguyệt không có hỏi tới, Đường Tự cũng không dám đi nhắc.
Đêm đến, nàng nằm trên giường lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng sáng sớm ngày mai người đầu tiên nhìn thấy chính là sưphụ, sau đó mang theo hy vọng nhỏ nhoi này, háo hức trằn trọc tới nửađêm mới ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màngthấy tai mình bỗng nhiêu đau đớn, sau đó là tiếng rống to bên tai, khiến ba hồn sáu phách của nàng bị doạ bay mất.
“Quỷ lười, còn không dậy hả –!”
Đường Tự bỗng nhiên mở mắt, nhìn khuônmặt thanh tú trước mắt mà ngây người…. . A, ngủ quên. . . . . . nguyệnvọng không thể trở thành sự thật .
Bạch Khiêm tức giận phùng má, trừng mắtnhìn nàng nói thầm quát: “Vừa nhát lại lười còn tham ăn, bộ dạng lạixấu, thật không biết công tử coi trọng ngươi vì cái gì, đem ngươi mangvề . . . . . .” Đường Tự trong lòng ức nghẹn, vẫn không hé răng ngồidậy, phủ thêm áo khoác, mang giầy, sau đó đến bên bồn nước cúi đầu rửamặt, sau đó đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, đều coi Bạch Kiêm là người vôhình.
Bạch Khiêm ở sau người hai tay khoanhtrước ngực, vẻ mặt như biết rõ mọi thứ trong lòng, híp mắt nhìn nàngnói: “Công tử sáng nay ra ngoài, không ở nhà.”
Đường Tự đang bước bỗng dừng lại. Sau một lúc lâu, bả vai đang cố gắng thẳng bỗng sụp xuống.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2370071/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.