Đột nhiên, cước bộ tôi vừa mới bước được một nữa đột nhiên dừng lại, cánh tay bị một người dùng lực nắm lấy.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía TôMạc Phi ở bên cạnh. Ánh mắt Tô Mạc Phi lả xuống, ổn định dừng trên haichân tôi. Bởi vì anh ta nhìn chăm chú quá tôi mới giật mình nhận ra, hai chân không chỉ có lạnh như băng, lòng bàn chân còn bị đá trên đường cắt qua, cảm giác có chút đau đớn.
Tô Mạc Phi nhìn một lát, khom lưng xuống. Tôi kinh ngạc hoảng sợ, nghĩ đến anh ta định ôm lây tôi, tưởng tượngđến việc làm trò trước mặt Lâu Tập Nguyệt, tôi gần như theo bản năngdùng tay chắn: “Tô. . . . . .” Nói sau bỗng im bặt. Chỉ thấy Tô Mạc Phitừ trên vạt áo của mình cắt xuống hai mảnh vải, ngồi xổm xuống nâng chân tôi lên, dùng vải áo bao trọn, cuối cùng ở chổ mắt cá chân làm gút nhỏ.
Tôi kinh ngạc nhìn thấy anh ta làm nhữngnày đó, trong lòng hơi hơi căng thẳng, mãi cho đến một tiếng nói trongtrẻo lạnh lùng chặt đứt suy nghĩ của tôi.
“Thật sự là đằm thắm nha,” Lâu Tập Nguyệt quái gở nói: “Tiểu Tự, quả thực khiến người ta ghen tị.” Hắn nâng taylên vung nhẹ, ý cười lạnh như băng nói: “Sư phụ sẽ thành toàn cho cácngươi, được chứ?”
Khoảnh khắc tay hắn hạ xuống, trong đồngtử hiện lên một tia tàn độc. Sau đó nhìn mọi người đều rút kiếm ra khỏivỏ, sát khí dày đặc tựa như thác lũ tuôn tràn, bất thình lình, áp sát!
“Thường Dữ, bảo vệ Đường cô nương.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2370039/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.